Cũng may vị đầu bếp nương tay, cho quá nhiều ớt, còn căn cứ khẩu vị mà thêm đường và gia vị khác để điều hòa hương vị.
Cuối cùng món cá nướng dọn , vị cay nồng chẳng khác gì ẩm thực đời , nhưng trong cái cay ẩn chứa chút ngọt ngào.
Đặc biệt, thời điểm , vải thiều mùa, phủ Tiêu đương nhiên cũng những quả ngon nhất. Thế là bốn quả vải trắng muốt bỏ hạt, đặt lên đĩa cá nướng đang sôi sùng sục, nước canh đỏ rực thấm đẫm từng thớ thịt vải.
"Chư vị thích là , nhưng món do tiểu nữ nghĩ , chỉ là vô tình trong sách mà thôi." Yến Thu Xuân ngượng ngùng , nhanh tay gắp một miếng vải thiều trong cá nướng.
Ăn vải trực tiếp ngon, nhưng khi cho cá nướng nóng hầm hập, vị ngọt của nó dường như tăng lên bội phần, quyện cùng vị mặn mà cay nồng. Thoạt đầu nếm thử chút lạ lẫm, song nàng cảm thấy ngon đến lạ.
Chẳng lẽ là bởi cần tự tay lột vỏ bỏ hạt chăng?
Yến Thu Xuân ăn nghĩ, nhai hai ba lượt nuốt xuống, tiếp tục thưởng thức thêm một miếng thịt cá. Nước canh cay mặn thấm đẫm từng thớ thịt cá tươi ngon, là mỹ vị khó cưỡng!
Tiêu phu nhân đang tận hưởng món lẩu yêu thích, cũng quên lời khen ngợi: "A Xuân, món con khéo quá. Mấy hôm khi nếm thử đầu, cay đến mức vã cả mồ hôi, nhưng cảm giác vô cùng sảng khoái. Nếu ăn món mùa đông thì quả là niềm hạnh phúc lớn lao!"
Yến Thu Xuân ăn cá nướng, nhưng nàng cũng ăn lẩu.
Trước đó nàng từng lẩu một , nhưng thịt sơ chế , thiếu thịt dê, thịt bò thái lát mỏng, cảm giác vẫn còn thiếu sót. Giờ đây, phủ Tiêu chuẩn đủ loại thịt lát cao cấp.
Gà Mái Leo Núi
Nàng chút khách khí, nhúng thịt : " thế, mùa đông mà thưởng thức món thì chẳng còn gì tuyệt vời hơn. Nếu thích lẩu cay, thể dùng trong quân đội. Chỉ cần cho nguyên liệu nấu lẩu nồi nước, dùng với loại rau nào cũng ngon, thể thêm mì sợi nữa..."
Miếng thịt thái mỏng thả nồi sôi sùng sục, nàng chỉ một câu mà thịt chín tới!
Trong chén của Yến Thu Xuân chuẩn đủ gia vị, nào ớt cay, nào vừng, nào hoa tiêu vân vân. Lúc , nàng kẹp một miếng thịt dê nhúng chén đưa miệng.
Nước canh thơm lừng và vị cay nồng bùng nổ đầu lưỡi, miếng thịt mỏng mềm tan trong miệng, dễ nhai vô cùng. Thịt mềm mà còn mọng nước, vị tê cay thơm phức lan tỏa.
Món ăn quả thật ngon miệng! Kích thích ăn miếng thêm miếng nữa!
Sau khi ăn vài miếng, Yến Thu Xuân chợt nghĩ đến lời .
Mì sợi ăn lẩu!
Yến Thu Xuân khẽ mỉm , nhắc đến thức ăn là nàng nếm thử ngay. Nếu cho mì đó thì sẽ ngon bao nhiêu!
Trong phủ nước muối, bình thường dùng để Trác tương miến ().
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-303.html.]
[Chú thích: () Trác tương miến là một món mì nguồn gốc từ Sơn Đông, Trung Quốc. Sợi mì to bản trộn với nước sốt đậu tương chao qua dầu. Đó là lý do vì tên gọi của món từ "trác", từ chỉ cách chế biến xác định bởi lượng dầu ăn trong chảo.]
Yến Thu Xuân vô thức dậy lấy.
Vừa khi dùng bữa, để tránh lỡ lời khi quá vui vẻ, nàng cho các nha lui xuống. Nơi còn ngoài nào nữa, nàng lấy gì thì thể tự lấy.
Yến Thu Xuân với Tiêu phu nhân một tiếng, đó rời chỗ ngoài. Vừa bước , nàng thấy Tiêu Hoài Thanh cũng theo.
Yến Thu Xuân đầu , vốn nghĩ rằng Tiêu Hoài Thanh việc gì nên lên tiếng hỏi.
Nào ngờ cứ theo nàng đến tận phòng bếp trong viện.
Yến Thu Xuân hỏi: "Tiêu tướng quân dùng thứ gì chăng?"
Tiêu Hoài Thanh lắc đầu, thấy nàng vẫn , vị tướng quân vốn nổi danh sát phạt quyết đoán ngập ngừng : "Vì cô nương đeo món đồ trang sức tặng ?"
Yến Thu Xuân nhớ đến chuyện thì khẽ : "Món quà ngài tặng quá đỗi quý giá, dám tùy tiện đeo."
Tiêu Hoài Thanh khẽ nhíu đôi mày kiếm: "Chẳng hề quý giá, cô nương cứ an tâm mà đeo, chẳng may mất cũng cần bận lòng."
Yến Thu Xuân dở dở : "Như ? Ta từng dùng qua nhiều món đồ đến thế, cầm trong tay luôn thấy bất an. Lần vặn mang theo một chiếc rương, lát nữa sẽ gửi chỗ ngài bảo quản giúp ."
Tiêu Hoài Thanh mím chặt môi, gương mặt ngăm đen ẩn hiện nét thất vọng: "Không cần, mất thì mất thôi, cô nương chớ mang gánh nặng trong lòng. Ngay cả nương của và Nhị tẩu cũng đều những thứ như cả."
Thấy vẫn giữ bộ dạng , gương mặt tuấn tú còn đang nhăn , Yến Thu Xuân chợt mềm lòng: " xuất của thấp kém, quen dùng những món đồ tinh xảo , lòng bất , lúc cầm trong tay cứ nơm nớp lo sợ kẻ gian sẽ đ.á.n.h cắp. Chi bằng ngài giữ giúp thì hơn?"
Tiêu Hoài Thanh vốn định nàng cần lo lắng, rằng tài sản sống mang đến , c.h.ế.t cũng chẳng mang theo . Những thứ đều là chiến lợi phẩm tịch thu mỗi trận chiến, chỉ là thấy chúng mắt nên cố ý giữ cho nàng.
Chỉ là nàng cũng lý, nhân tiện bèn đáp: "Vậy thì . Còn vật , cô nương bằng lòng nhận ?"
Dứt lời, Tiêu Hoài Thanh đưa qua một chiếc hộp nhỏ hình chữ nhật.
Yến Thu Xuân đón lấy, thấy Tiêu Hoài Thanh tỏ vẻ vui vẻ mong chờ, nàng bèn mở . Bên trong là một cây ngân trâm chế tác tinh xảo, ánh mắt nàng tức thì sáng rực lên.