Trước đó, hai đứa trẻ từng ngoài một phen, khi trở về ái tử của bà trở nên khác lạ, ngờ tiểu tử nhà khiến Yến Thu Xuân cởi mở hơn nhiều .
"Trước đó hai đứa đính hôn gấp rút, vẫn định ngày thành hôn, nữ nhi nghĩ thế nào?" Tiêu phu nhân hỏi.
Việc vốn nên thỉnh giáo trưởng bối của Yến Thu Xuân, chỉ là bây giờ nàng lẻ loi một , bởi chỉ đành trực tiếp bàn bạc cùng nàng.
Yến Thu Xuân chợt giật , nàng chút hoảng hốt, chẳng lẽ sắp thành hôn ?
Khi hồi tưởng thời cổ đại, đính hôn vốn cũng tựa thành hôn. Hơn nữa, Tiêu Hoài Thanh hơn hai mươi tuổi, bậc nam nhi lớn tuổi đương nhiên nên thành gia lập thất .
Yến Thu Xuân cũng hiểu rõ của Tiêu gia. Sau một lúc bối rối ngắn ngủi, nàng cụp mắt đáp: "Vậy xin bá mẫu cứ tùy nghi sắp đặt là ạ."
Gà Mái Leo Núi
Tiêu phu nhân cảm thấy yên tâm, tủm tỉm : "Vậy thì , sẽ cho xem giờ lành."
Đến cổng nội viện, Tiêu phu nhân tiễn nữa: "Lão Lục, con đưa A Xuân về ."
Vị công tử đang cúi đầu chuyện với đại ca vội đáp lời: "Dạ, nương, đại tẩu, chư vị cứ về , con xin đưa nàng ."
Đông Đông và Uyển Nhi vội vàng : "Con cũng đưa A Xuân tỷ tỷ !"
Tiêu Hoài Viên vội giữ con trai , khẽ dặn dò mấy câu mới chịu buông bé .
Đông Đông dường như suy nghĩ xong, liền bước đến cạnh Yến Thu Xuân.
Yến Thu Xuân chú ý, vẫn đang tạm biệt nhóm Tiêu phu nhân: "Bá mẫu, Thiếu phu nhân..."
Chỉ là nàng mở miệng, Tạ Thanh Vân : "Còn gọi Thiếu phu nhân ?"
Yến Thu Xuân đỏ mặt, ấp úng : "Tạ tỷ tỷ."
"Ha ha!" Tiêu Hoài Viên vui vẻ : "Đại tẩu, tẩu đừng trêu A Xuân nữa, da mặt mỏng. Được , hai vị về , chậm chút nữa lão Lục về thì cửa thành đóng mất."
"Được." Tiêu Hoài Thanh bước lên mấy bước đến cạnh Yến Thu Xuân: "Đi thôi."
Vì sắp thành hôn nên sự căng thẳng trong lòng Yến Thu Xuân vẫn tan biến. Tiêu Hoài Thanh nhanh chóng bước đến bên cạnh, trái nàng càng thêm mất tự nhiên, hoảng loạn nắm lấy tay hai tiểu oa nhi ngoài, bước chân phần lộn xộn.
Đông Đông và Uyển Nhi lanh lẹ, cũng vì ăn ngon nên thỏa mãn và hân hoan khôn xiết.
Chỉ là còn đến cửa chính, Uyển Nhi khó chịu : "A Xuân tỷ tỷ, tỷ nắm tay đau quá!"
Yến Thu Xuân giật , vội buông , gương mặt nàng ửng hồng: "Thứ , tỷ cố ý."
Nàng tay Uyển Nhi. May mà sức nàng lớn, cũng dùng nhiều sức, bàn tay trắng nõn hề vết đỏ.
Uyển Nhi lắc đầu mím môi một tiếng, trong trẻo: "Không hề gì, A Xuân tỷ tỷ, tỷ chỗ nào thoải mái ?"
Chỉ thoải mái mới thể mất hồn mất vía như thế.
Yến Thu Xuân vội lắc đầu: "Không ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-305.html.]
Uyển Nhi tỏ vẻ hoài nghi, nàng chằm chằm như điều gì.
Yến Thu Xuân thấy mất tự nhiên, gương mặt nàng ửng hồng. Nàng dám cúi đầu, đành ngẩng mặt bước thẳng về phía . Sau đó, lẽ Tiêu Hoài Thanh nhận sự bất tự nhiên của nàng, chẳng tự bao giờ, bước lên nàng.
Thân hình cao lớn, chuộng y phục màu sẫm. Lúc , chắp tay lưng, bước vững vàng từng bước.
Yến Thu Xuân sờ cây trâm cài búi tóc, chất bạc lạnh lẽo giữa tiết trời oi ả khiến nàng tức thì tỉnh táo. Khi đến cổng, nàng khẽ : "Tiêu tướng quân, xin chớ tiễn xa, xe ngựa về là ."
Tiêu Hoài Thanh lắc đầu đáp: "Không cả, chẳng xa xôi gì, nàng cứ lên xe ."
Yến Thu Xuân còn đang chần chừ, thì Uyển Nhi nhanh nhẹn trèo lên xe ngựa .
chỉ trong chớp mắt, Đông Đông kéo tiểu cô nương : "Uyển Nhi tỷ tỷ, chúng , tiễn đến đây là !"
Uyển Nhi khó hiểu : "Vì cớ gì?"
Đông Đông nháy mắt hiệu, gương mặt bầu bĩnh đầy đặn, một khi nháy mắt, đôi mắt bé xíu liền khuất lấp, trông vô cùng ngộ nghĩnh.
Uyển Nhi vẫn thấu, đành phụng phịu .
Tiểu thúc thúc ưng thuận đưa bọn họ về, tiễn thêm một đoạn đường thì ngại gì chứ.
Đông Đông sốt ruột đáp: "Phải để A Xuân tỷ tỷ và tiểu thúc thúc vun đắp tình cảm chứ!"
Lời thốt , những ở nhị phòng đều nhịn mà bật khe khẽ.
Toàn Yến Thu Xuân nóng bừng như lửa đốt, gương mặt bầu bĩnh của Đông Đông mà cảm thấy vô cùng ngứa mắt.
Song Uyển Nhi vốn là tiểu cô nương thuần phác, nào mảy may thấy điều gì bất . Nghe Đông Đông xong, nàng mới bừng tỉnh như sực nhớ điều gì, vội gật đầu: “Thế thì quá.”
Nàng lui .
Yến Thu Xuân: “...”
Nàng bất giác đưa mắt liếc Tiêu Hoài Thanh.
Dường như thanh niên cũng thấy ngượng ngùng, ánh mắt chẳng dám thẳng nàng, chỉ đành nghiêng đầu sang một bên mà : “Vậy mời cô nương lên xe.”
Yến Thu Xuân như trút gánh nặng, vội vã bước lên xe ngựa.
Thủy Mai trong xe, đoạn hướng mắt về Tiêu Hoài Thanh, lặng lẽ tiến lên: “Thiếu gia, mời ngài.”
Tiêu Hoài Thanh dõi mắt cỗ xe ngựa vài khoảnh khắc, đoạn vén rèm lên, nhấc chân bước .
Trong xe ngựa tĩnh mịch vô cùng, song bên ngoài xe vang vọng tiếng đùa giỡn ồn ã của Uyển Nhi và Đông Đông.
Càng khiến gian chật hẹp bên trong xe dường như càng thu hẹp.