Yến Thu Xuân cảm giác thở như ngưng đọng, nàng bất giác đưa mắt liếc bên cạnh, song vì tiện thẳng nên chỉ thấy đôi bàn tay thanh tú.
Hừm, chẳng còn vẻ như thuở ban đầu nữa .
Có lẽ vì xuất chinh trở về, trải qua chinh chiến, đôi tay mang vài vết thương hiển hiện. Cho dù lành hẳn nhưng vẫn còn sẹo, mất vẻ mỹ vốn .
Yến Thu Xuân chăm chú quan sát, trong phút chốc chẳng hề thấy gượng gạo.
Trái , kẻ , cảm thấy lòng bàn tay nóng bừng, khẽ nhíu mày, tự hỏi bàn tay gì đáng để ngắm đến ?
Song vẫn chẳng cất lời.
Nương theo vóc cao lớn, lén chiếc trâm cài tóc đỉnh đầu bên cạnh. Khi ánh mắt Tiêu Hoài Thanh chạm đến đó, bất giác trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Cả hai đều là đầu ở cạnh trong mối quan hệ , bởi thế ai nấy đều cảm thấy gượng gạo, tay chân đặt .
May mắn , Tiêu Hoài Thanh là một nam tử, thêm nữa mấy ngày nay nương dặn dò ít điều. Bởi , phút ban đầu ngượng ngùng, nhanh chóng điều hòa tâm trạng. Tiêu Hoài Thanh chủ động gợi chuyện, phá vỡ bầu khí tĩnh mịch: “ , một tháng là đại thọ năm mươi của nương .”
“Hả? Đại thọ năm mươi ư?” Yến Thu Xuân hồn, khẽ vò vò mái tóc: “Đại thọ năm mươi chắc hẳn quan trọng, nên chuẩn lễ vật gì mới lẽ đây?”
Gà Mái Leo Núi
Nếu là bạn bè thiết thì dễ dàng hơn, nàng chỉ cần đưa thức ăn là . đại thọ của Tiêu phu nhân khiến nàng thấy khá khó xử.
Dường như trong tay nàng chẳng gì đáng giá, bạc vài trăm lượng tích cóp phần lớn dùng cho thôn trang, còn chẳng thể mua vật phẩm nào . Ngoại trừ việc nấu nướng, nàng tài năng nào khác, đây?
Tiêu Hoài Thanh vội vã : “Ta sai chuẩn lễ vật , chỉ là báo cho cô nương một tiếng mà thôi. Nghe thôn trang của cô nương đang tiếp đãi khách, e rằng ngày đó khó lòng nghỉ ngơi .”
“Đa tạ ngài.” Yến Thu Xuân phần ngượng ngùng, song mối quan hệ của hai giờ đây coi như định đoạt, nàng đành mặt dày nhận lấy, đoạn tiếp lời: “Thôn trang của mới chỉ tiếp một đợt khách, vẫn là nhờ Đông Đông mời khách giúp .”
Song nét tự nhiên, câu nệ của nàng từ đến nay vẫn là điều Tiêu Hoài Thanh thích nhất, bởi thế : “Không , Đông Đông dẫn vị khách nào đến ? Có dễ bề tiếp đãi chăng?”
“Cũng tạm , miễn là gặp kẻ vô giáo dưỡng là .” Yến Thu Xuân nhắc đến chuyện , tinh thần phấn chấn hẳn lên: “ , ngài ? Ngày đó Hồng tiểu thư đến.”
Tiêu Hoài Thanh khẽ nhíu mày: “Hồng gia ?”
Quả là trùng hợp, lòng dâng nỗi tò mò: “Có chuyện gì ?”
Yến Thu Xuân rầu rĩ xoa trán, mặc dù kẻ lắm lời chẳng lành gì, nhưng chuyện liên quan đến thế cục triều đình đổi, liên quan đến sinh tử của Tiêu gia, nàng chỉ đành lời xin với Hồng Sở Phúc cô nương: "Ngày đó nàng uống say, lỡ lời tiết lộ đôi điều..."
Nàng kể chuyện xảy ngày hôm đó từ đầu chí cuối, cuối cùng kết luận rằng: "Ta cảm thấy nàng lọt tai đôi phần ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-306.html.]
Tiêu Hoài Thanh xong, ánh mắt lộ vẻ khác thường, khẽ : "A Xuân, kỳ thực nàng thật tài tình…”
Sự đổi xưng hô đột ngột khiến Yến Thu Xuân giật nảy , bằng ánh mắt khó hiểu.
Đôi mắt sáng như , nở nụ ấm áp với nàng: "Không gì, chỉ là khen nàng may mắn mà thôi."
Từ khi gặp nàng, dường như bao chuyện xui rủi đều chẳng còn xảy đến nữa.
Chẳng hạn như còn đối mặt với thái tử như xưa, bởi bộ mặt thật của phụ lộ rõ; chẳng hạn như mẫu còn canh cánh chuyện theo trượng phu, nhi tử; như chuyện của Hồng gia.
Yến Thu Xuân vẫn ý thức thâm ý trong lời , nàng khẽ đáp: "Ta chỉ là gặp may thôi, từ nhỏ đến lớn nào từng thấy bạc rơi đường chứ!"
Nói chuyện một lúc, sự ngượng nghịu giữa hai dần tiêu tan, chỉ còn sự thuộc.
Đến khi về thôn trang, Tiêu Hoài Thanh cưỡi ngựa rời , Yến Thu Xuân mới chợt nhận đổi cách gọi nàng là A Xuân.
Nàng xoa mặt, nghĩ nên đổi cách gọi ?
Yến Thu Xuân cân nhắc mấy cách xưng hô, nhưng vì ngượng ngùng mà chẳng thốt nên lời.
Nàng khẽ thở dài một tiếng, thầm nghĩ, đều do nàng cả, là kẻ cô độc, chẳng màng đến tình duyên nam nữ. Kiếp khi còn thơ ấu chỉ mải mê vui chơi, khi trưởng thành vội vã lo toan chuyện ăn, nào kinh nghiệm gì trong việc chung sống với yêu.
"Đang suy nghĩ gì đấy!" Triệu Thục Hoa đột nhiên hiện , còn khẽ vỗ vai nàng một cái.
"A!" Yến Thu Xuân dọa đến thất kinh hồn vía, nàng vội vã né tránh.
Triệu Thục Hoa cũng dám động, vô thức giơ hai tay lên: "Ta nào cố ý, xin , khiến hoảng sợ ."
Yến Thu Xuân hồn thở dốc, bất đắc dĩ : "Triệu tỷ tỷ, là tỷ đó ? Có chuyện gì ?"
Triệu Thục Hoa cẩn thận qua, xác nhận nàng hồn mới lên tiếng: "Ta vui quá, buổi chiều khi khách nhân định mai đến hái dâu tây, là Phó gia tiểu thư giới thiệu."
"Thật ? Có bao nhiêu khách nhân đến? Khi nào họ sẽ đến?" Yến Thu Xuân lập tức quên bẵng Tiêu Hoài Thanh, trong lòng nàng dồn hết tâm tư sự nghiệp!
Triệu Thục Hoa : "Sáng mai giờ Thìn, họ tài bếp núc của nên đến đây dùng điểm tâm, tiện thể hái dâu tây, để tránh việc đến muộn chịu nắng gắt..."
"Không cả, cả, ngày mai sẽ dậy sớm một phen. Giờ tỷ nghỉ ngơi ? Nếu , chúng cùng bàn bạc thực đơn cho ngày mai ."
"Ừm!"
Hai trò chuyện bước thư phòng, cầm giấy bút bắt đầu ghi chép cẩn thận kế hoạch đón tiếp ngày mai.