Suốt quá trình, Yến Thu Xuân vẫn chớp mắt dõi theo. Nhìn thấy Tấn vương thế tử Chu Trạch Cẩn cùng Yến Thu Huyền xuất hiện, nàng mảy may hoảng hốt. May mắn , giờ đây Yến Thu Huyền thành hôn với phu quân, cử chỉ của tân nương tử đều chú ý. Nàng thông minh, bởi ngoi đầu lên gây chú ý.
Sau khi tề tựu đông đủ, nay thể dọn thức ăn lên .
Từng món mỹ vị vang danh chốn kinh thành bưng lên bàn: sườn kho nhừ, gà hạt dẻ thơm lừng, cùng đủ món lạp tử kê trứ danh. Đương nhiên còn vài món đặc sản địa phương thể khiến đều mãn nguyện khẩu vị. Vì thế, khi thức ăn mang lên, đều nhất thời im lặng, đua cầm đũa mà thưởng thức trong vui vẻ hớn hở.
"Tiêu gia thật , đây là dọn hết tất cả món ăn của phố ẩm thực đấy ?" Có kẻ cảm thán .
Bên cạnh đáp: "Quả chẳng sai ! Mùi vị đó giống y hệt món ở phố ẩm thực!"
Lời bàn sát bên thấy, lắc đầu: "Đâu thể! Ta thấy nó ngon hơn cả món ở phố ẩm thực!"
"Phải đó, đó, ngon hơn món ở phố ẩm thực nhiều phần, lẽ dùng nguyên liệu tươi ngon hơn chăng!"
Gà Mái Leo Núi
Dẫu cho các đầu bếp trong phủ cũng thể ít món tương tự, nhưng nhiều món ăn chẳng cứ nếm qua là thể học . Hơn nữa, nếu học thì cũng thể nước sốt nguyên bản như , chỉ thể cố gắng bắt chước mà thôi, bì với hương vị nguyên bản !
Các món ăn cứ thế dâng lên, thực khách đều dùng bữa vô cùng vui vẻ.
Ăn cơm xong, di chuyển sang sảnh tiệc khác để uống , tiện thể vây quanh chiêm ngưỡng các con cháu Tiêu gia dâng lễ vật.
Nha cầm quạt, khẽ phẩy nhẹ, thưởng thức chén thanh mát, ánh mắt ai nấy đều ánh lên vẻ mong chờ.
Người biên tập: Ếch Ngồi Đáy Nồi
Vị dâng lễ vật đầu tiên, đương nhiên là trưởng tử Tiêu Hoài Khang. Chàng dâng lên một bức tranh chúc thọ do chính tay vẽ. Thọ tinh tiên ông trong tranh hiền hòa, đầu trọc râu trắng, chắp tay hướng phía ngoài. Rõ ràng chỉ là một nhân vật hư cấu, song nét vẽ tinh xảo, thần thái nhân vật hiện rõ giấy, tựa hồ thể thấy tiếng chúc mừng quen thuộc từ : "Thọ tựa Nam Sơn!"
"Nhi tử kính chúc mẫu thọ tựa Nam Sơn!" Tiêu Hoài Khang xe lăn, dung mạo tuấn tú như ngọc, tựa hồ càng lúc càng trẻ trung hơn bội phần.
Dẫu phen bận rộn, vẫn ăn uống điều độ, tâm tình an , vẻ tái nhợt tiêu tan, dung mạo ẩn chứa ý , khiến bất giác liếc , giọng vẫn vang rộn, chút suy suyễn.
Yến Thu Xuân ở hàng ghế đầu, rõ mồn một lời bàn tán từ phía : "Bức tranh thật tinh xảo, nhiều năm Tiêu Đại Lang cầm cọ, ngờ hôm nay thể vẽ một bức họa tuyệt mỹ đến nhường !"
"Quả chẳng thế ? Hồi , những bức sơn thủy họa của vị trạng nguyên bán đến mấy trăm lượng, xem còn chẳng bằng một góc bức !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-310.html.]
"Tài năng hề suy giảm, may mà đứa nhỏ thức tỉnh trở ."
" thế, đáng tiếc quá!"
"Lúc , Tiêu Đại Lang tiếng tăm lừng lẫy kinh thành đến nhường , bao nhiêu khuê tú nguyện ý gả Tiêu gia. Giờ đây thành bộ dạng , than ôi..."
"Than ôi..."
Giữa những tiếng cảm thán, Tiêu phu nhân chẳng hề cảm thấy cay đắng. Bà mỉm hoan hỷ tiếp nhận lễ vật của trưởng tử: "Đẹp lắm, nhi tử vẽ thật xuất sắc, nương đỗi ưa thích."
Ngay đó, Tạ Thanh Vân tiến lên khẽ : "Nương, ban đầu nhi tử tính tặng một món tương tự như phu quân, nhưng phu quân vẽ quá đỗi tài tình, mà nhi tử tài năng hạn, cho nên nhi tử chỉ vẽ mẫu, sai chế tác một bộ trang sức. Nương xem lòng chăng?"
Tiêu phu nhân thể thích cho , bà hân hoan đến nỗi khép miệng : "Đẹp lắm..."
Kế đó, Tống Minh Đường dâng lên một bộ tranh thêu chữ thọ, đóng khung vàng, trông vô cùng quý phái.
Khách khứa vây quanh ngớt lời tán thưởng, các vãn bối trong nhà ai nấy đều tiền đồ xán lạn. Quả thật, những thành viên Tiêu gia, dường như ai nấy đều tiền đồ rạng rỡ, chẳng ai yếu kém bỏ phía . Hiển nhiên, dù là một võ tướng thế gia, họ vẫn chẳng hề thua kém ở bất kỳ phương diện nào khác.
Lần lượt từng dâng lên lễ vật. Yến Thu Xuân đầu , thấy Thủy Mai đang cầm một vật che phủ bằng vải lụa cao ngang nửa . Thủy Mai thấy ánh mắt nàng khẽ hiệu, liền hiểu ý ngay tức khắc.
Yến Thu Xuân thấy lòng an , xoay đầu thấy tiếng cợt nhả cất lên: "Tiêu phu nhân, chăng đến lượt Lục lão gia và vị hôn thê của chăng?"
Lời dứt, một đám đang trong sảnh đều chấn động.
Ai nấy đều rõ, một ngày bất ngờ nọ, Tiêu gia tuyên bố đính hôn cho Lục công tử, mà đối tượng đính hôn là một nữ tử mồ côi nơi nương tựa. Tuy rằng nhờ việc thông báo độc tính của khoai tây mà phận của nàng cải biến, song, đối với một Hương Quân ở kinh đô, chuyện thật sự chẳng đáng để tâm. Nếu phụ mẫu trong nhà tiền đồ xán lạn thì còn thể chấp nhận, nhưng nàng là một cô nhi khốn khổ.
Bởi , khi đính hôn, Tiêu gia chẳng rõ bao nhiêu kẻ chế giễu lưng, rằng lão thái thái Tiêu gia tuổi cao sức yếu, hành sự hồ đồ, để đời lừa gả mất đứa con trai ưu tú của như thế.
Yến Thu Xuân quá đỗi vô danh, thiệp mời gửi tới, bởi họ từng diện kiến nàng.
Giờ đây xem như mục sở thị .