Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Lấy Tài Nấu Ăn Cứu Mình - Chương 322

Cập nhật lúc: 2025-10-26 17:25:05
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng cầm thêm một con nữa ăn, đoạn quên với phu quân: "Ngon quá! Chàng ăn bao nhiêu ? Chắc vẫn còn một phần bọ cạp chứ? Thiếp xin nhờ A Xuân chiên thêm một đĩa nữa để ăn nhé?"

Tiêu Hoài Khang kinh ngạc : "Nàng thực sự thích món ?"

Tạ Thanh Vân cong môi , gật đầu đáp: " ."

Tiêu Hoài Khang khẽ nâng trán: "Ta cứ ngỡ nàng ưa món nên để Lão Lục mang đĩa còn . Thôi , về nhiều cơ hội ăn hơn. Vậy, bảo ma ma lấy đĩa đó trở về ."

Thực bọ cạp nhiều lắm, chỉ vỏn vẹn hơn ba mươi con, chia đến chỗ bọn họ hơn hai mươi con, mỗi đĩa mười con. Hắn ăn vài con, Tiêu Hoài Thanh lấy một đĩa, giờ chỉ còn sót ba con. Hai con nàng ăn hết, nếu ăn thêm, chỉ thể sai mang đĩa trở .

Tạ Thanh Vân vội khoát tay: "Chàng ? Để Lão Lục chê ? Đã mang vật ngoài còn lấy ! Cũng bọ cạp thể mua , ăn thì cứ sai mua là xong ."

Tiêu Hoài Khang nắm lấy tay nàng, ôn tồn : "Phu nhân . Để chiếm hời , nhất định sẽ để phu nhân ăn ."

Tạ Thanh Vân tươi , sự khó chịu trong lòng cũng vơi hơn phân nửa.

Sự khó chịu còn sót cuối cùng cũng tan biến khi Đông Đông hoảng sợ chạy vọt viện của nàng: "Ái chà! Đại bá mẫu ơi, cứu mạng! A Xuân tỷ tỷ bảo ăn bọ cạp!"

Tiểu thiếu niên Trầm Bình Nghiêm vốn luôn văn nhã cũng lộ rõ vẻ sợ hãi, vội vã chạy theo hai .

Tiêu Bình Thịnh hề xuất hiện, song ngoài cửa viện một thiếu niên vận y phục lam nhạt, tay gắp một con bọ cạp, vén tà áo mà tới, vẻ mặt ủ rũ hỏi: "Đông Đông, thật sự ăn ?"

Đông Đông bổ nhào lòng Tạ Thanh Vân, kêu lên: "Không ăn, ăn!"

Người biên tập: Ếch Ngồi Đáy Nồi

Đông Đông vùi đầu lòng bá mẫu, thể mũm mĩm giậm chân liên tục, những thớ thịt khẽ run lên.

"Bình Nghiêm, còn ?" Yến Thu Xuân hỏi.

Trầm Bình Nghiêm vội lắc đầu, tuy khoa trương như Đông Đông nhưng trong lòng vẫn sợ hãi mà lùi .

Yến Thu Xuân thở dài một tiếng, chợt chú ý đến Tạ Thanh Vân đang an ủi Đông Đông, mỉm : "Thiếu phu nhân, nếm thử ? Món vị tệ , còn là bản thêm ớt."

"Ừm!" Tạ Thanh Vân vui vẻ gật đầu.

Yến Thu Xuân nhanh chóng đưa qua, vốn nghĩ nàng ăn, vì thế vô cùng mong chờ: "Đừng sợ, khi chiên với nhiệt độ cao, bọ cạp còn độc nữa ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-322.html.]

Vừa dứt lời thấy nàng cầm bọ cạp lên, ăn sạch ngay vẻ mặt mờ mịt sợ hãi của Đông Đông và Trầm Bình Nghiêm.

"Xoạt xoạt xooạt xoạt..."

Món ăn xốp giòn khi nhai êm tai, nhưng lúc trong mắt hai đứa trẻ vô cùng đáng sợ. Cả hai hẹn mà cùng tránh xa hai nữ nhân đáng sợ dám ăn bọ cạp , đó xoa xoa cánh tay.

Tạ Thanh Vân che miệng : "Ta sợ, mới ăn ba con, vẫn còn chứ? Ta ăn thêm!"

Đông Đông: "!!!"

Đông Đông dứt khoát chạy ngoài, thể ở cạnh đại bá mẫu nữa!

Sau khi trêu ghẹo Đông Đông xong, Yến Thu Xuân cũng đến lúc nên trở về.

Lúc gần , nàng tạ từ Tiêu phu nhân đôi lời. Đêm qua nhi tử thương, chính Tiêu phu nhân cũng lo lắng đến mức ngủ ngon. Người già chỉ cần lao lực một chút thì sức khỏe , vì thế mấy câu để Hoàng ma ma cùng Tiêu Hoài Thanh tiễn nàng .

Yến Thu Xuân từ chối. Vừa mới chiên bọ cạp xong, Tiêu Hoài Thanh bước khỏi đại phòng, lúc ngang qua nàng khẽ gật đầu chào hỏi. Chàng chút việc nên thể tiễn nàng, nhưng đưa một lễ vật.

Đó là một chiếc trâm ngọc điểm tô hoa màu xanh lục, bao phủ bởi sắc vàng óng, nhưng kiểu dáng giản dị, hề chạm khắc hoa văn.

Gà Mái Leo Núi

Chào tạm biệt Tiêu phu nhân xong, Yến Thu Xuân xoay rời . khi nàng đến ngoài cửa, Tiêu Hoài Nga ôm theo gói y phục đợi nàng. Thấy nàng đến, ánh mắt nàng liền bừng sáng, còn tiến lên hai ba bước để nghênh đón: "Muội đến , đợi hồi lâu đấy."

"Tỷ ?" Yến Thu Xuân nàng với vẻ kỳ lạ.

Tiêu Hoài Nga trợn tròn mắt, ngượng nghịu : "Ta đến chỗ ở mấy ngày."

Yến Thu Xuân ngờ chuyện tối qua, Tiêu Hoài Nga đối xử với càng thêm nhiệt tình. Vốn cho rằng thể tỷ , lúc nàng theo đến nơi ở: "Tỷ chắc chứ?"

Tiêu Hoài Nga gật đầu, trâm cài tóc cũng theo đó mà lắc lư, gương mặt xinh vô cùng kiên định: "Chắc chắn. Muội... hoan nghênh ?"

Nói xong, nàng cảm thấy chắc chắn nên chằm chằm Yến Thu Xuân, sợ nàng thích . Yến Thu Xuân vội lắc đầu: "Không . Vậy tỷ mau lên xe, chúng khởi hành thôi."

Tiêu Hoài Nga vui mừng, vội chui trong xe. Nàng tập võ nên leo lên xe vô cùng nhanh chóng, lúc Yến Thu Xuân bước lên, nàng còn đưa tay kéo một cái.

Hai trong, Yến Thu Xuân dặn dò Hoàng ma ma trở về. Hoàng ma ma tủm tỉm qua, gật đầu : "Vâng, tiểu thư. Hương Quân từ từ thôi, cần gì hãy sai đến báo."

"Vâng." Yến Thu Xuân đáp lời, chờ Thủy Mai cũng bước lên xong thì xa phu bắt đầu đ.á.n.h xe. Nàng tò mò Tiêu Hoài Nga, trong lòng vẫn cảm thấy buồn . Ánh mắt Tiêu Hoài Nga thường lạnh lùng, khi thì cong cong tựa vầng trăng khuyết, nhưng khi thì mở to, đồng tử lớn, tròng trắng ít nên đôi mắt nàng trông đen láy sâu thẳm.

 

Loading...