Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Lấy Tài Nấu Ăn Cứu Mình - Chương 323
Cập nhật lúc: 2025-10-26 17:25:06
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc nàng nghiêm mặt thở dài : "Ta đến đây để lánh mặt. Đêm qua chúng khiến Tần Nhu mất hết thể diện, dù nàng rõ ràng đuối lý, nhưng khi bình tâm ắt sẽ tìm thanh toán khoản nợ . Nếu như , chẳng ngần ngại đ.á.n.h cho nàng rống lên tìm cha , song giờ đây thể tay, đành ẩn ."
Đây cũng là nguyên do vì thuở nàng trở về.
Nữ nhi Tiêu gia vốn sống phóng khoáng, tùy tâm, thanh danh dù chẳng mấy nhưng trong nhà hết mực yêu thương, đối đãi chẳng khác nào nam nhi. Chỉ đến việc đặt tên, bình thường nam nữ thường thiên vị mà khinh rẻ, nhưng chỉ nữ nhi Tiêu gia là hề đối xử khác biệt.
Ngay cả khi xuất giá cũng là kén chọn phu quân, quan trọng là các nàng đều may mắn, chọn những bậc tuấn kiệt nhất. Nhất là phu quân của Tam tỷ Tiêu Hoài Ngân, lúc bấy giờ khiến vô quý nữ hâm mộ đến xé khăn tay, đồng thời cũng ít lời châm biếm về việc Tiêu Hoài Ngân thuở từng từ hôn.
Tiêu Hoài Nga tính tình nóng nảy, bộc trực, ngoài x.úc p.hạ.m tỷ tỷ, nàng lập tức xông tới đ.á.n.h cho bọn chúng một trận. Một tiểu cô nương mười mấy tuổi tay đ.á.n.h cũng chẳng chuyện gì to tát, nàng từng học võ nên đ.á.n.h cho đối phương lóc t.h.ả.m thiết chạy tìm ca ca, kết quả bọn chúng kéo đến nhưng cũng đ.á.n.h cho tan tác, từ đó dám đối đầu với nàng nữa.
từ năm năm , từng một trong Tiêu gia lượt qua đời, vì thế hôn sự của Tiêu Hoài Nga trở nên khó khăn. Hết tới khác, những nam đinh trưởng thành của Tiêu gia đều bỏ mạng, chỉ còn Tiêu Hoài Thanh và Tiêu Hoài Khang. Khi đó, Tiêu Hoài Khang ốm yếu nhiều bệnh, còn lão hoàng đế trách phạt vì thất bại, nàng mới học cách nhẫn nhịn.
Giờ đây nàng trở về, hai Tần Nhu và Đới Tranh đều sớm xuất giá, con cái lớn khôn cả , tất nhiên quyền chế giễu nàng.
Yến Thu Xuân vỗ vai Tiêu Hoài Nga, thành thật khuyên nhủ: "Không thành hôn cũng chẳng gì đáng ngại, đời trăm năm, bấy lâu nay ngắn ngủi, sống cho thỏa chí bản . Người bên ngoài nếu dễ dàng bỏ qua thì đừng bận tâm. Nếu bọn họ quá đáng, tỷ cứ việc đáp trả, thể đ.á.n.h nhưng thể mắng. Bọn họ tự xưng là danh gia vọng tộc, coi trọng lễ nghi phép tắc, chắc chắn sẽ chẳng dám mở miệng mắng ."
"Ha ha ha..." Tiêu Hoài Nga phá lên đầy sảng khoái, mật xích gần, ôm chầm lấy nàng, giọng dịu dàng xen lẫn vẻ nũng nịu: "A Xuân, cảm ơn , ngay cả mẫu cũng thường giục sớm thành , như thế khiến vô cùng tâm đắc! Ban đầu, cứ ngại ở chung với , nhưng giờ thì sợ nữa. Sau thành với lão Lục, nếu như dám bắt nạt thì hãy với . Dù nhiều năm luyện võ nhưng tay chân nào tàn phế, đến lúc đó sẽ buộc đích đến tạ tội với !"
Yến Thu Xuân cũng bật : "Tốt lắm, đến khi đó nhất định sẽ đến tìm tỷ!"
Yến Thu Xuân rời một hồi, lúc trở về còn đón theo một vị khách lạ. Triệu Thục Hoa còn tưởng rằng là Phó Minh Vãn, đang chào hỏi, chỉ thấy vị cô nương mật níu tay Yến Thu Xuân, nàng thoáng chút thất vọng.
Yến Thu Xuân giới thiệu hai quen, tiên an bài nơi ở cho Tiêu Hoài Nga, cùng dùng bữa trưa. Sau đó, nàng lập tức chạy vườn rau để xem những quả ớt quý hiếm của . Thấy nhiều quả ớt chín, nàng tiện tay hái một ít.
Tiêu Hoài Nga thấy nàng bận rộn cũng nảy sinh hiếu kỳ mà theo .
Thôn trang vốn thưa , thuở , dẫu Tiêu gia còn giữ uy thế, cũng ít nha , bà tử tấp nập. Nàng hiểu rằng càng đông, thị phi càng lắm, nên nàng lo sợ sẽ bọn họ buông lời đàm tiếu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-323.html.]
Song, thôn trang chẳng bao nhiêu nha , chỉ các tiểu tư, nhưng trong tình huống bình thường, đều tất bật với công việc đồng áng trong vườn. Chỉ khi khách đến, tiểu tư mới giúp đưa chút đồ vật, còn những việc khác cũng chẳng cần đến bọn chúng, khách sẽ phục vụ riêng.
Bởi lẽ đó, giờ đây Tiêu Hoài Nga dám bước ngoài, đối diện với cánh đồng rộng lớn, nàng cảm thấy thư thái hơn nhiều so với khi còn trong đạo quán. Trời cao mây tạnh, cây cỏ xanh tươi mơn mởn, đôi mắt thư thái vô ngần. Ngước lên, một vòm trời xanh thẳm rộng lớn đến vô biên.
"Đẹp quá!" Tiêu Hoài Nga khẽ thốt lên một tiếng cảm thán, đoạn học theo Yến Thu Xuân giúp hái ớt. Yến Thu Xuân mảnh đất của , lòng tràn ngập niềm vui: " thế, lắm! Nếu nhờ bá mẫu và Tiêu tướng quân, e rằng bây giờ cũng chẳng cảnh tượng ..."
Tiêu Hoài Nga thiếu nữ đang bận rộn mắt. Khi còn ở trong phủ, nàng hầu hạ, chẳng cần động tay việc gì, bình thường chỉ chơi đùa cùng Đông Đông và bọn trẻ, hoạt bát như một vị đại tiểu thư. Ấy mà lúc , giữa ruộng đồng, nàng thích nghi, sắc mặt bình tĩnh. Trong lòng Tiêu Hoài Nga khỏi cảm thấy bội phục. Luôn những cảm thấy hổ khi về chuyện khác giúp đỡ, nhưng Yến Thu Xuân thản nhiên như . Chẳng trách nhà Tiêu gia đều yêu mến nàng.
Tiêu Hoài Nga cảm giác bỏ lỡ nhiều điều, nhưng lời nàng , chỉ vẻ hối thúc: "Muội còn gọi là Tiêu tướng quân ư? Danh xưng chỉ dành cho ngoài gọi thôi."
Yến Thu Xuân bất đắc dĩ đầu nàng.
Tiêu Hoài Nga khúc khích : "Muội thật lòng thích Lão Lục ư? Thực tình, cảm thấy trong các ca ca , chỉ Lão Lục là tẻ nhạt nhất. Đại ca trông như một công tử phong lưu đa tình, còn Nhị ca thì thú vị, tinh quái vô cùng. Đông Đông giống hệt Nhị ca, chỉ riêng Lão Lục tuy vẻ văn võ song nhưng chẳng chút gì hấp dẫn. Trước đó, một tiểu cô nương đem lòng thích , ghét bỏ cứ lẽo đẽo theo, vướng chân vướng tay, nên đến mức khiến bật ..."
Yến Thu Xuân nàng , trong đầu hiện lên hình ảnh thiếu niên ngây ngô, dáng vẻ kiêu ngạo gò bó. Chàng nhíu mày ghét bỏ tiểu cô nương theo , cũng sẽ vì tranh cãi mà đ.á.n.h với khác...
"Như thế chẳng ?" Yến Thu Xuân nghĩ xong liền bật : "Như thế thì sẽ dám trêu ong ghẹo bướm, vô cùng an !"
"Thì là như …" Tiêu Hoài Nga bừng tỉnh ngộ: "Ta với Lão Lục, rằng thích là vì trêu hoa ghẹo nguyệt..."
Gà Mái Leo Núi
"Không !" Yến Thu Xuân vội vã thốt lên.
"Ta nhất định !"
Hai đùa một lúc, Tiêu Hoài Nga lau mồ hôi mặt, đột nhiên giọng trở nên hoảng hốt: "A Xuân! Mặt rát quá! Có xảy chuyện gì ?"
Yến Thu Xuân kinh hãi vội vàng đầu , thấy gương mặt che chắn của tiểu cô nương ửng hồng. Làn da nàng vốn non mịn mà nay đỏ bừng lên trông vô cùng đáng sợ. Nàng lập tức dẫn về: "Có đụng côn trùng cọ xát chỗ nào ?"