Yến Thu Xuân ăn suy nghĩ hôm nay chiêu đãi các vị khách quý , đó mấy khách đến đều quy củ.
Niềm vui cốt yếu của nông chính là ở sự hưởng thụ cuộc sống điền viên. Nơi đây của nàng vốn chẳng gì đặc biệt, chỉ đất đai rộng lớn và phong cảnh tươi . Các vị quan quyền quý nếu trải nghiệm những hoạt động thủ công như xay đậu phụ thì cũng thể đáp ứng. Thế nhưng nếu nhiều hơn nữa thì e là chẳng , bởi lẽ vị trí địa lý nơi đây suối nước nóng những ngọn núi hùng vĩ. Cũng may hiện giờ Yến Thu Xuân chẳng hề thiếu thốn tiền bạc, thể kiếm bao nhiêu thì kiếm, nên cũng quá bận tâm.
Thế nhưng mỗi tiếp đãi khách, Yến Thu Xuân vẫn chút căng thẳng. Ở kiếp nàng từng công việc truyền trực tiếp hình ảnh, chỉ cần dẫn một nhóm xem qua lưới mạng tham quan cuộc sống nhà nông nhàn nhã là , quả thực từng tự chiêu đãi khách khứa bao giờ.
"Họ bảo rằng giờ Tỵ sẽ đến ư?" Yến Thu Xuân hỏi nữa.
Cổ quản gia mỉm gật đầu: " thế, tiểu thư cứ yên lòng, sự chuẩn tươm tất cả , chỉ cần tiếp đãi đôi chút là thỏa."
Yến Thu Xuân: "À, vì chỉ vài ba vị khách nên sự cũng giản lược nhiều."
Đang trò chuyện, bỗng cuối con đường hiện một bóng hình, dần dần hiện rõ. Chẳng lẽ đó chính là vị khách ?
Nào ngờ...
Gà Mái Leo Núi
Yến Thu Xuân khẽ nhíu mày: "Chỉ duy nhất một khách ư?"
Cổ quản gia thoáng chần chừ, kẻ đến bẩm báo rõ ràng là tiểu đồng của vị đại nhân gia đó, cớ khách nhân độc hành?
Chẳng mấy chốc, bóng hình cận kề. Một nam tử hình cao lớn, đang cưỡi tuấn mã. Nhìn kỹ , đây chẳng là Ninh Trác, mà nàng từng gặp trong yến tiệc mừng thọ Tiêu phu nhân mấy ngày đó ư?
"Hương Quân!" Ninh Trác tiến đến mặt nàng, nhanh chóng xuống ngựa, chắp tay hành lễ vấn an: "Sắc mặt Hương Quân vô cùng hồng hào, chắc hẳn tin tức chăng?"
"Tin tức gì cơ?" Yến Thu Xuân chút buồn bực hỏi .
Ninh Trác đáp lời: "Bẩm Hương Quân, cách đây mấy hôm, Trấn Quốc Công tấu lên Thánh thượng rằng vết thương của Tuyên Vương điện hạ tuy lành nhưng vẫn nấn ná ở kinh đô, e là ý trái thánh ý của Bệ hạ. Vì , Bệ hạ hạ lệnh cho lập tức đến đất phong nhậm chức."
Yến Thu Xuân khẽ gật đầu, cũng chẳng mấy bận tâm suy nghĩ. Nghe đến sự tình của vị Vương gia , nàng thấy cũng là lẽ thường tình. Nàng gật đầu: "Thì là . Hôm nay công tử ghé thăm thôn trang của để khách ư?" Ninh Trác thấy nàng đáp lời chuyện , cũng chẳng bận tâm, mỉm : " . Ngũ tiểu thư hiện đang tá túc nơi cô nương chăng?"
"Ừm." Yến Thu Xuân gật đầu, môi cong lên nở nụ : "Công tử , dẫn ngài xem chỗ ở dành cho nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-326.html.]
"Được." Ninh Trác giao tuấn mã cho hạ nhân trong thôn trang, cùng Yến Thu Xuân và Cổ quản gia cất bước. Chẳng qua miệng vẫn liên tục dò hỏi: "Ngũ tiểu thư tá túc nơi đây an chăng?"
Yến Thu Xuân mỉm đáp: "Nếu công tử điều gì thắc mắc, hà cớ chẳng hỏi thẳng tỷ ?"
Ninh Trác bĩu môi, khẽ thở dài: "Ôi chao, cô nương quả hổ là Tiêu gia, miệng kín như bưng đến ."
Yến Thu Xuân khẽ trừng mắt liếc một cái. Thấy đến nơi ở của , nàng liền : "Đến . Ngài cứ xem xét thiếu thốn thứ gì , đó với Cổ quản gia, thể tiếp đãi chu đáo . Ngoài nội viện, những nơi khác ngài thể tùy ý dạo chơi. Muốn dùng món gì cứ căn dặn trong thôn trang, lúc nào cũng sẵn lòng chế biến cho ngài..."
"Ừm..." Ninh Trác còn toan cất lời, nhưng Yến Thu Xuân vội vàng rời .
Yến Thu Xuân truyền lời giữa hai họ. E rằng ngộ nhỡ điều gì bất trắc xảy , nàng sẽ là mang tội.
Chuyện tình cảm quả là thứ phiền nhiễu nhất đời.
Nàng trở nội viện, thấy Tiêu Hoài Nga đang chơi nhảy ô. Có lẽ vì quá đỗi buồn chán, nàng đành tự vẽ những ô trò chơi nhỏ để tiêu khiển, lúc đang chơi đến mức nhập tâm. Thấy nàng đến gần mới dừng , hỏi: "Đã chiêu đãi khách xong ư? Lần là vị nào ghé thăm ?"
Yến Thu Xuân gật đầu: "Là Ninh Trác công tử. Hắn còn dò hỏi về tỷ nữa."
Tiêu Hoài Nga khẽ nhíu mày: "Hắn dò hỏi điều gì?"
Yến Thu Xuân mỉm . Thấy gương mặt trắng nõn của Tiêu Hoài Nga thoáng ửng hồng, nàng giận dữ trừng mắt nàng: "Muội gì? Có gì với ?"
"Không . Muội bảo cứ đến hỏi thẳng tỷ."
Tiêu Hoài Nga khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì hôm nay ngoài dạo chơi nữa, cứ chờ rời hẵng ."
Yến Thu Xuân khoanh tay, vẻ mặt thoáng ủ rũ : "Thật ư? Ban đầu còn dẫn tỷ món gà ăn mày() nữa cơ…"
[Chú thích: () Gà nướng đất sét còn gọi là Gà ăn mày (Hán Việt: khiếu hoa kê) là một món gà của Trung Quốc nhồi, gói trong đất sét và lá sen (hoặc lá chuối lá tre để thế), đó nướng từ từ lửa nhỏ.]
Hôm qua, khi các nàng dạo chơi bên ngoài, vô tình trông thấy một con thỏ hoang, chẳng vì lạc ruộng lúa, tiếng động của các nàng kinh động mà bỏ chạy. Triệu Thục Hoa thấy liền ứa nước bọt, buột miệng thốt rằng thèm thịt thỏ vô cùng.
Yến Thu Xuân cảm thấy thịt thỏ chỉ là món tầm thường, hương vị kém xa thịt ếch đồng. Loại ếch mà nàng tới chính là ếch đồng, còn gọi là ếch trâu, song những khác lẽ sẽ hiểu rõ về loài . Tiêu Hoài Nga nghĩ nàng ăn gà rừng, liền vỗ n.g.ự.c cam đoan: "Ta sẽ săn! Đổi , mai sẽ dẫn bắt gà!"