Ninh Trác thấy , khỏi chút hâm mộ, nhưng là nam tử nên chẳng tiện hành động như . Yến Thu Xuân khẽ lau khóe miệng, bèn múc một phần bột ớt đưa cho : "Ngài nếm thử ? Chỉ là cay một chút, mong ngài cố gắng chịu đựng nhé.”
"Đa tạ Hương Quân!" Ninh Trác đáp lời, chẳng màng đến lời nàng dặn dò, còn tham lam chấm đẫm miếng thịt gà, từng thớ thịt đều nhuốm đỏ sắc bột ớt.
Tiêu Hoài Nga trông thấy, định mở lời thôi. Sau một thoáng trầm ngâm, nàng khẽ nở nụ mang ý vị trêu chọc, chẳng thốt thêm lời nào.
Thịt gà ẩm ướt, thế nên khi chấm, bột ớt bám chặt lấy thịt. Hắn chấm một lượt, thịt gà còn hiện rõ sắc thái vốn . Lập tức, Ninh Trác đưa miếng thịt miệng. Chưa đầy hai khắc , gương mặt ửng đỏ, đôi mắt ngấn lệ, trông như sắp phun lửa. Thế nhưng, khi nhận bốn vị nữ tử đang chăm chú dõi theo , đặc biệt là Tiêu Hoài Nga, nàng cất tiếng hỏi: "Chẳng lẽ ngươi chịu nổi vị cay ?"
Ninh Trác mím chặt môi, cố gắng nhai nuốt. Vị cay xé lập tức lan tỏa khắp khoang miệng, cháy rát nơi cuống họng.
Thủy Mai hảo ý bưng tới một chén sữa. Hắn vội há miệng, uống một ngụm lớn, vị cay nồng kinh mới dịu bớt đôi phần. Hắn vội vã lau giọt lệ nơi khóe mắt, đôi đồng tử đỏ hoe. Sau khi trấn tĩnh , Ninh Trác vẻ mặt đầy vẻ khó tin, cất tiếng hỏi: "Thứ là gì? Sao cay đến !"
Yến Thu Xuân khẽ ho khan một tiếng, giọng điệu phần chột : "Ta bột ớt , từ giống ớt mới, vị cay nồng hơn sẻn gai() cùng hoa tiêu nhiều ..."
[Chú thích: () Cây sẻn: còn gọi là cây sẻn gai, thường mọc ở phía Bắc, dùng gia vị cho hạt tiêu, vị cay nồng và đắng. Ngoài dùng gia vị thì còn thể dùng thuốc.]
Ninh Trác: "..."
Hắn khả năng phân biệt, nên thể nhận . Chỉ cảm thấy thức chấm vị lạ lùng hơn sẻn gai, nào ngờ cay đến tột cùng. Lòng kinh hãi khôn nguôi, vội vàng lắc đầu từ chối. Khi dùng bữa đó, cũng chẳng dám chấm thêm nào.
Sau khi bữa trưa kết thúc, vội vã chạy về phòng.
Khi rời , vành tai vẫn còn ửng hồng. Bước chân vội vàng, gấp gáp.
Yến Thu Xuân khẽ chau mày đồng tình, tựa như khiến mất thể diện mặt ý trung nhân.
Nàng khẽ huých khuỷu tay Tiêu Hoài Nga: "Hay là tỷ hãy an ủi một phen?"
Tiêu Hoài Nga khẽ nhíu mày, như chán ghét như khó xử: "An ủi chi, với vốn chẳng quen!"
Yến Thu Xuân thấy cũng thêm: "Vậy , nghỉ ngơi một chốc, tỷ cứ ở đây tiêu khiển.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-329.html.]
Gà Mái Leo Núi
Tiêu Hoài Nga khẽ phất tay: "Đi , sẽ nán đây một chốc."
Yến Thu Xuân xoay rời khỏi, Thủy Mai cũng theo chân nàng. Triệu Thục Hoa cũng cần nghỉ ngơi, bởi cũng trở về viện tử của . Trong chính sảnh, chỉ còn một Tiêu Hoài Nga.
Nàng khẽ đưa tay chống cằm, ánh mắt dõi ngoài cửa. Ngày hè nắng như đổ lửa, khiến chỉ thấy chói chang. Thế nhưng, lúc nàng cứ đăm đắm , chẳng cảm thấy gì. Đến khi thể kìm nén những ý niệm trong lòng, nàng bỗng bật dậy.
Do dậy quá vội vã, quả nhiên mắt Tiêu Hoài Nga chợt hóa một mảng trắng xóa. Thân hình nàng loạng choạng, chao đảo.
"Cẩn thận!" Một tiếng hô lớn đầy hoảng hốt vang lên. Ninh Trác thoắt cái đến gần, vội chạy tới đỡ lấy nàng.
Tiêu Hoài Nga định dáng , chăm chú , bực bội ngạc nhiên cất lời: "Ngươi về phòng ?"
Ninh Trác khẽ ho khan một tiếng, do nếm vị cay nồng, cuống họng vẫn còn khàn khàn, khiến chất giọng vốn trầm thấp nay càng thêm êm tai: "Không, chỉ là chút ngượng ngùng mà thôi."
Tiêu Hoài Nga buồn hỏi : "Giờ đây ngươi hết thẹn thùng ?"
Ninh Trác đáp: "Đối với nàng, dĩ nhiên là khác biệt."
Gương mặt Tiêu Hoài Nga, ẩn lớp khăn che, ửng một màu hồng nhạt. Nàng khoanh tay ngực, còn né tránh như thuở , mà khẽ liếc : "Ta đồn, mấy năm qua ngươi lập ít công trạng nơi biên ải, bởi mới triệu hồi về kinh đô."
Giọng điệu vẫn còn đôi chút lạnh nhạt như thuở , song thái độ nhu hòa hơn nhiều phần. Điều là một chuyển biến lớn, Ninh Trác mừng rỡ lẫn kinh ngạc, vội vàng lấy lòng nàng mà đáp: "Đương nhiên, vì hồi kinh, cố gắng vô cùng. Chỉ e khi trở về, nàng an bề gia thất..."
Thuở , những lời lỗ mãng của khiến Tiêu Hoài Nga đau lòng, tự ti vì vết sẹo dung nhan. Sau đó, nhiều phen đến thỉnh tội, song mỗi ghé cửa đều đuổi về. Phụ mẫu Trác gia bất mãn, bèn cố ý điều tiểu nhi tử của họ đến nơi khác nhậm chức, cốt là để tránh xa kinh đô.
vì khao khát hồi kinh, lo sợ nếu còn chậm trễ, Tiêu Hoài Nga sẽ sớm thành gia thất. Bởi , sức lập công, tạo nên ít chiến công hiển hách. Đến khi năm nay hồi kinh tấu trình công vụ, lão Hoàng đế trọng dụng, giữ kinh thành.
Từng là đôi thanh mai trúc mã, tưởng chừng duyên phận đứt đoạn, ai ngờ nay phát hiện tất thảy chỉ là một hồi hiểu lầm.
Quá trưa, Yến Thu Xuân gặp đôi , bức tường ngăn cách mà Tiêu Hoài Nga dựng nên tiêu tan. Cả hai cứ thế ồn ào ngớt, chẳng khác nào những cố nhân thiết thuở nào.