Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Lấy Tài Nấu Ăn Cứu Mình - Chương 331

Cập nhật lúc: 2025-10-27 06:43:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng đắp tấm chăn mỏng manh, trong đầu những chuyện rối như tơ vò, thể chợp mắt nhưng cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến. Bỗng nhiên một tiếng động lạ vang lên bên tai nàng, nàng giật tỉnh giấc, cơn buồn ngủ tức thì tan biến, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực. Chuyện gì xảy ? Chẳng lẽ nàng thấy tiếng bước chân? Không lẽ nào? Nàng cố ý sắp xếp gác đêm khắp thôn trang, lẽ nào vẫn kẻ trộm dòm ngó?

Yến Thu Xuân vén chăn mỏng, cầm cây gậy gỗ bên đầu giường, nắm chặt trong tay chằm chằm cửa và cửa sổ, hai nơi duy nhất thể đột nhập.

Khi tiếng động vang lên một nữa, giữa đêm tối tĩnh mịch rõ ràng vẳng đến bên tai nàng. Quả nhiên ảo giác!

Yến Thu Xuân căng thẳng đến mức như ngừng thở, gọi nhưng sợ đối phương kịp đến. Trong viện ngoại trừ nàng chỉ Thủy Mai ngủ ở sát vách. Hai nữ tử yếu đuối thể bảo vệ ?

Ngay lúc trái tim nàng đập thình thịch, dường như nhảy khỏi cổ họng, bỗng nhiên thấy tiếng gõ cửa phòng khẽ khàng vang lên.

Yến Thu Xuân khẽ giật : "Ai đó?"

Kẻ trộm nào lễ phép đến thế?

Trong lòng nàng sợ hãi nên chần chừ dám động, nhưng đúng lúc thấy một giọng quen thuộc xa lạ khẽ khàng cất lên ngoài cửa sổ: "Là ..." Giọng còn vẻ yếu ớt.

Yến Thu Xuân giật , vội vàng qua mở cửa phòng.

Khi cánh cửa hé, một thể mang theo mùi m.á.u tươi liền đổ nhào lên vai nàng, trọng lượng nặng trĩu đè xuống. Nàng hốt hoảng ném cây gậy gỗ trong tay, cố gắng đỡ đối phương mà di chuyển phòng.

Mùi m.á.u tươi chóp mũi trở nên nồng nặc hơn, tay vô tình chạm nơi nào đó cảm giác ướt sũng.

Sắc mặt Yến Thu Xuân trắng bệch, cũng may Tiêu Hoài Thanh mất ý thức, cố gắng chống đỡ xuống chiếc giường êm ái trong phòng. Nàng khẽ thở phào: "Ngài... Ngài thế? Không việc rời khỏi kinh thành ?"

Trong phòng ánh nến, Yến Thu Xuân run tay nhóm lửa, lúc mới rõ dáng vẻ của . Trên cánh tay hai vết máu, phần lưng cũng , cả mặc áo đen trông như kẻ trộm.

Đôi môi trắng bệch, yếu ớt đến mức thể ngất bất cứ lúc nào. Nàng thấy thì lo lắng tới mức sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

Tiêu Hoài Thanh ngước mắt nàng nở một nụ , vẻ thả lỏng : "Ta g.i.ế.c , nàng sợ ?"

Yến Thu Xuân trừng mắt liếc một cái: "Ta cho tìm đại phu nhé?" Tiêu Hoài Thanh lắc đầu: "Ta g.i.ế.c thật đấy, đừng tìm đại phu, cũng đừng kinh động ngoài. Cứ để tránh ở đây mấy ngày nhé."

Mi tâm Yến Thu Xuân nhíu chặt, ngừng căng thẳng, khẽ : "Ngài cởi áo , bôi t.h.u.ố.c cho ngài chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-331.html.]

May mà khi nàng đến đây, Diêu đại phu nghĩ nàng thường nấu cơm dùng d.a.o dễ thương nên đưa cho nàng t.h.u.ố.c trị vết thương ngoài da. Nàng vội vàng lấy từ trong ngăn tủ . Tiêu Hoài Thanh cúi đầu vết m.á.u khắp , hít thở sâu một đưa tay về phía nàng: "Để tự ."

"Ngài cởi áo nhanh !" Yến Thu Xuân tức giận .

Tiêu Hoài Thanh nàng quát đến ngẩn , ấm ức nàng, chẳng đang sợ hù c.h.ế.t nàng ?

Gà Mái Leo Núi

Lại , mặc dù hai xác định quan hệ nhưng dù gì thì cũng vẫn thành , như thế đối với nàng lắm.

Trong lòng Yến Thu Xuân đầy lo lắng, nàng hề chú ý đến chuyện đó.

Editor: Ếch Ngồi Đáy Nồi

Khi thấy vẫn chậm rãi cởi y phục , nàng dứt khoát đưa tay cởi thắt lưng của . Gương mặt Tiêu Hoài Thanh vốn mất huyết sắc lúc đỏ bừng, dám chậm trễ mà nhanh chóng cởi y phục .

Chàng vẻ cao gầy nhưng khi cởi y phục lộ rõ cơ bắp. Nếu là lúc bình thường, chắc chắn Yến Thu Xuân sẽ chằm chằm lồng n.g.ự.c rắn chắc và cơ bụng sáu múi .

lúc nàng quan tâm những thứ , sợ rõ vết thương nên cầm nến đến gần . Khi thấy vết thương còn đang rỉ máu, trái tim nàng siết chặt: "Thuốc trị thương của dùng ? Có cần dùng nước nóng lau sơ qua ?"

Nàng dám tự ý , sợ khử trùng gây nhiễm trùng.

"Không , nàng cứ bôi lên . Chỉ là chút vết thương nhỏ thôi, cần lo lắng quá mức như thế." Tiêu Hoài Thanh lên tiếng an ủi.

Yến Thu Xuân , tay run run rắc d.ư.ợ.c phấn lên thương tích. Có lẽ khi thoa t.h.u.ố.c đau, mỗi khi t.h.u.ố.c rắc xuống, nàng cảm nhận rõ cơ bắp căng chặt. Khi nàng dừng tay, huyết rịn . Thấy cảnh , lòng nàng đau nhói.

Chỉ đến khi thoa thuốc, nàng mới nhận tấm lưng thẳng tắp chẳng chỉ một vết thương đơn độc. Trên đó nhiều thương tích cũ, những vết sẹo mới lành, những vết mờ theo thời gian, chỉ khẽ chạm mới cảm nhận sự lồi lõm.

Ngón tay ngọc ngà của nàng vô tình lướt qua một chỗ. Dù bên ngoài trông bằng phẳng, nhưng khi chạm , mới cảm nhận sự gồ ghề đều của da thịt nơi đó.

Nhìn kỹ hơn, nàng thấy một vết sẹo lớn gần như phủ kín bộ tấm lưng, tựa hồ một con rết dữ tợn đang chiếm giữ lưng .

Thảo nào đây chỉ là một vết thương nhỏ.

 

Loading...