Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Lấy Tài Nấu Ăn Cứu Mình - Chương 334

Cập nhật lúc: 2025-10-27 06:43:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kẻ sống trong thời loạn lạc dứt, thái bình lập, lẽ thậm chí dám sát sinh một con cá. Ví dụ như thuở ban đầu, nàng mua cá về dám tự tay g.i.ế.c, bạn trọ cùng phòng cũng dám. Nàng đành cả gan đến nhà láng giềng, nhờ vả một bà lão bằng chút đồ ăn vặt. Nào ngờ, giờ đây đàm luận đến chuyện sát nhân!

Tiêu Hoài Thanh đỡ nàng xuống giường, cất lời tạ cùng nàng: "Nàng đừng sợ, vẫn c.h.ế.t."

Yến Thu Xuân khẽ trút một thở nhẹ nhõm. Thấy với vẻ lo lắng, nàng liền giải bày: "Ta... chút bàng hoàng, nhưng ngài tay kết liễu cũng là lẽ . Kẻ đó gây bao tội ác tày trời, vốn dĩ đáng đền tội."

"Ừm, hiểu. Song, để c.h.ế.t e rằng còn quá dễ dàng cho . Ta phế cột sống của ."

Yến Thu Xuân: "Haizzz!"

Nàng chợt thấy hô hấp ngưng trệ, một cỗ cảm giác nghẹt thở ập đến! Lẽ nào nàng hiểu rõ ý nghĩa của cột sống ư? Kẻ đó sẽ chịu cảnh liệt nửa ! khi nghĩ đến Tiêu Hoài Khang, Đại tướng quân Tiêu, cùng với Tiêu Hoài Ân, phu quân của Tiêu Hoài Ngân và Tiêu Hoài Viên, nàng chợt cảm thấy hình phạt xác đáng! Chớ kinh hãi, chớ sinh lòng thương hại kẻ !

Yến Thu Xuân lời, tâm tư cũng dần thông suốt. Nàng ngước mắt lên, bất chợt bắt gặp nụ lạnh lẽo phảng phất nơi khóe môi Tiêu Hoài Thanh. Chợt nhiên, nàng cảm thấy con mặt dường như phần xa lạ. Cảm giác khiến lòng nàng dâng lên sự hoảng hốt khôn tả, vô thức siết chặt lấy tay , khẽ thốt: "Việc ngài là đúng đắn."

Tiêu Hoài Thanh bừng tỉnh, cụp mắt nữ tử đang đầy vẻ lo lắng chăm chú dõi theo . Ngay cả chính nàng cũng , rằng nàng vẫn còn đôi chút kinh hãi, giọng cũng khẽ run lên bần bật.

Dẫu , đôi tay nàng vẫn vững vàng nắm chặt lấy .

Nụ lạnh lẽo băng giá nơi khóe môi Tiêu Hoài Thanh dần tan , bằng vẻ ấm áp. Chàng cố gắng nâng tay đang thương lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, khẽ gọi: "A Xuân."

"Ừm?" Yến Thu Xuân ngây đáp bằng một tiếng.

Gương mặt nàng xinh tròn trịa, non nớt tựa hồ thể chọc ghẹo. Tiêu Hoài Thanh chợt ngứa ngáy trêu chọc nhưng chẳng dám càn, chỉ mỉm cùng nàng: "Mẫu ngầm tiết lộ với , mong rằng trong năm nay chúng thể định ngày lành tháng . Nàng thấy ?"

Gà Mái Leo Núi

Hả? Vì lẽ gì mà chủ đề ... chuyển sang chuyện ?

Chẳng ban nãy vẫn còn nhắc đến Tuyên Vương ?

Yến Thu Xuân ngây ngốc như khúc gỗ, lẽ vì giấc ngủ trọn vẹn nên đầu óc kịp phản ứng, cũng thể tâm ý vốn xuôi theo lẽ đó, nên nàng chỉ khẽ gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Vậy thì... ."

 

Trong khi bên tình ý nồng đậm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-334.html.]

Trái , đội ngũ hộ tống Tuyên Vương như phát cuồng phát dại mà tức tốc hồi kinh. Buổi chiều mới xuất phát lâu, giờ đây vội vã trở về.

Song, La Trinh, biểu ca kiêm hộ tống Tuyên Vương , toát mồ hôi lạnh, phi ngựa lên phía đội ngũ, thét lớn về phía đoàn tùy tùng phía : "Các ngươi chớ quá nhanh, tuyệt đối để Tuyên Vương xóc nảy! Ta sẽ phi nhanh về kinh thành thỉnh ngự y , tất cả giữ vững tinh thần cho lão tử! Nếu thích khách đến nữa thì lão tử sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t các ngươi..."

Tiếng gào thét dần xa theo vó ngựa, bỏ đám với sắc mặt lo lắng như một. Vị xa phu với tay nghề đ.á.n.h xe lão luyện, trong lòng cân nhắc. Nếu quá nhanh, kinh mạch Tuyên Vương sẽ đứt đoạn, khiến càng thêm đau đớn; song nếu quá chậm, sẽ trì hoãn bệnh tình của .

Khi ông lực ứng phó với tình thế nan giải, trong xe ngựa ngừng vang lên những tiếng kêu rên t.h.ả.m thiết: "Ai da! Đau đớn khôn tả!"

Tựa hồ xe ngựa vấp một tảng đá ngầm, cú xóc nảy khiến cỗ xe rung chuyển mạnh mẽ, tiếng kêu rên từ bên trong càng t.h.ả.m thiết hơn. Xa phu khẽ run rẩy, ý thức rằng càng tập trung cao độ hơn nữa.

Trong xe ngựa, Tuyên Vương đang rên rỉ đau đớn, mặt mày nhăn nhó: "A! Đau quá! Chắc chắn là Tiêu Hoài Thanh! Chắc chắn là tên tay!"

"Vương gia, tỉnh táo ..." Cung nữ quỳ gối bên cạnh hầu hạ, khẽ run lên bần bật. Nhìn vị Tuyên Vương từng lẫy lừng ai bì kịp, giờ đây đó tựa một thi thể, sắc diện nàng trắng bệch, nom vô cùng kinh hãi.

Dù tay chân Tuyên Vương băng bó, nhưng m.á.u vẫn ngừng rỉ . Rõ ràng bàn tay năm xưa từng đ.á.n.h nàng thổ huyết, giờ đây chẳng còn sức giơ lên nổi. Không chỉ đập nát xương sống, mà tứ chi của y cũng phế !

Cung nữ đang sợ hãi tột độ, bỗng nhiên ý thức điều đó, nàng chợt trở nên to gan hơn.

Hình như còn trông đáng sợ nữa?

Tuyên Vương cung nhân nghĩ gì, chỉ là ánh mắt đầy oán hận của y đang chằm chằm trần xe, dường như đang Tiêu Hoài Thanh. Người bên ngoài nhận , nhưng y xem Tiêu Hoài Thanh là cái đinh trong mắt, đương nhiên quen với dáng vẻ .

Tiêu Hoài Thanh đập nát xương sống của y, khiến y ngã vật xuống đất mà thể động đậy. Sau đó, y như một con rối Tiêu Hoài Thanh đ.á.n.h nát gân tay gân chân. Khi đó, tay còn lạnh lùng buông một câu: "Thịt bọ cạp ăn ngon."

Tiêu Hoài Thanh đang trả thù y vì cố ý dùng bọ cạp hãm hại Tiêu Hoài Khang! Chắc chắn là đang trả thù!

Ngay khoảnh khắc , cả Tuyên Vương lạnh như rơi hầm băng. Tại chỉ vì một ý niệm trả thù thoáng qua mà dẫn đến tình cảnh thê t.h.ả.m như hiện tại?

hiện tại hối hận cũng vô dụng. Bây giờ y biến thành thế , của Tiêu gia đều vô cùng đáng sợ!

Y chỉ vì tức giận quá độ nên mới giáo huấn một phen, ngờ biến thành tình cảnh như bây giờ. Như thế còn t.h.ả.m hơn cả Tiêu Hoài Khang. Ít nhất thì Tiêu Hoài Khang chỉ thể , nhưng kiếp của y e là đến ngẩng đầu cũng khó khăn! Tuyên Vương nghĩ tới quãng đời về , mắt liền trở nên tăm tối. Y gấp gáp lên, đến mặt phụ hoàng tố cáo Tiêu Hoài Thanh, nhưng thể thể cử động. Giờ phút , y thể cảm nhận sự bất lực tột cùng của Tiêu Hoài Khang năm xưa.

Y bắt đầu hối hận !

 

Loading...