Vả chăng, mấy hôm nay uống t.h.u.ố.c thang, thêm t.h.u.ố.c bổ, thương thế lành nhanh hơn thuở bội phần, quả thực là chuyện hiếm thấy!
Vết thương trong thời gian ngắn lành , cũng đến lúc nên rời . Yến Thu Xuân dứt lời, thấy đối diện vội vã dùng hết bát cháo đậu đỏ hạt ý dĩ. Dường như vì cổ họng quá đỗi ngọt ngào, bèn ăn thêm mấy viên thịt dê hương thì là, mượn mùi vị nồng nàn để át dư vị ngọt lịm trong khoang miệng.
Chàng lau miệng, khẽ : "Đêm nay, lên đường."
"Sao?" Yến Thu Xuân khẽ chớp mắt, thẳng đối diện, nhất thời kịp phản ứng.
Tiêu Hoài Thanh như thường lệ, đưa tay xoa đầu nàng, khẽ : "Ta còn nhiệm vụ tại , thể nán quá lâu, bằng sẽ khiến kẻ khác nghi ngờ."
Yến Thu Xuân mím môi, đoạn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, : "Vâng, ngài nhớ dùng bữa thật no nhé."
"Đợi trở về, sẽ thỉnh mẫu đến bàn bạc chuyện hôn sự, ?"
Yến Thu Xuân khẽ gật đầu, môi nở nụ : "Được."
Cũng trong đêm .
Tiêu Hoài Thanh lặng lẽ rời , dù mang trọng thương nhưng vẫn thể mở cửa một tiếng động khuất dạng.
Đêm , Yến Thu Xuân ngủ yên giấc, nàng chẳng buông rèm, chỉ nghiêng ngắm chiếc nhuyễn tháp .
Mãi đến khi cơn buồn ngủ ập tới, nàng mới khẽ khép mi. Khi tỉnh giấc, trời sang giờ Thìn ba khắc hôm , xem như nàng thức dậy khá muộn. Tảng băng trong phòng tan hết, tiết trời cuối tháng bảy vẫn còn chút oi ả. Nàng mệt mỏi giường chẳng dậy, cho đến khi Thủy Mai kích động chạy tới. Nha ngay mà gõ cửa, khấp khởi báo: "Cô nương! Mấy tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư đến, còn mang theo nhiều khoai tây!"
Khoai tây ư?
Yến Thu Xuân lập tức rời giường, khi mang hài còn vì quá kích động mà mang nhầm. Phải khó khăn lắm nàng mới bên ngoài, Thủy Mai liền vui vẻ thưa: "Nô tỳ lấy nước để cô nương mau chóng rửa mặt..."
"Ừm, nhanh !" Yến Thu Xuân thúc giục, trong lòng nóng lòng bao nhiêu khoai tây.
Trước đó, Hoài Vương mang về vô khoai tây. Dù phân phát cho các gia tộc lớn ít, nhưng cũng để nhiều giống. Huống hồ, mỗi mầm khoai đều thể mọc vô vàn củ, tựa như đậu phộng, chỉ một hạt giống mà đ.â.m chồi nảy lộc nhiều trái.
Chu kỳ phát triển của khoai tây hai đến ba tháng. Nay hơn hai tháng rưỡi, việc thu hoạch cũng là lẽ thường tình. Lúc ắt hẳn mấy tiểu bối mang về lượng nhỏ.
Nàng thể giữ một phần để giống!
Tính bây giờ là cuối tháng. Chờ đến cuối tháng chín đầu tháng mười, ắt sẽ thể thu hoạch một mẻ. Sau đó, nếu tháng mười vẫn gieo trồng, cần xây phòng ấm, như thể trồng thêm cả ớt...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-340.html.]
Trong lúc rửa mặt, nàng tính toán một loạt công việc, khi lau mặt xong liền vội vã ngoài viện.
Khi tới ngoài viện, chỉ thấy trong sân một xe chất đầy khoai tây đựng trong các bao tải, nàng mừng rỡ thôi, cước bộ cũng nhanh hơn hẳn.
Cùng lúc đó, khi nàng đến, Đông Đông vô cùng tò mò thấy Yến Thu Xuân, đôi mắt tiểu hài tử sáng bừng, vui vẻ bổ nhào tới: "A Xuân tỷ tỷ!"
Yến Thu Xuân và tiểu hài tử đều cùng về phía , nhưng đó nàng lao về phía khoai tây: "Nhiều khoai tây quá đỗi!"
Đông Đông: "..."
Tiểu Đông Đông như sét đ.á.n.h chôn chân tại chỗ, bất động nhúc nhích.
Yến Thu Xuân chạy đến nửa đường, hì hì chạy về ôm lấy tiểu hài tử: "Ôi, Đông Đông, trêu thôi, A Xuân tỷ tỷ thể thấy Đông Đông chứ!"
Đông Đông mím môi giận dỗi, ấm ức đến mức nước mắt lưng tròng, nhưng khi ôm như thế lập tức vui vẻ, chẳng nỡ giận nàng nữa.
Yến Thu Xuân khẽ bật : "Đừng giận, sẽ chẳng còn trêu ghẹo như nữa, ? Là sai , đợi lát nữa sẽ tự tay chế biến món ngon đãi Đông Đông nhé!"
Lúc , Đông Đông mới chịu khó ôm lấy nàng, giọng vẻ tin tưởng: "Thật ư?"
Gà Mái Leo Núi
"Đương nhiên là thật!" Yến Thu Xuân dứt khoát đáp: "Đệ dùng điểm tâm ư?"
Thấy tiểu hài nhi gật đầu, nàng : "Vậy lát nữa sẽ khinh thực khoai tây cho thưởng thức nhé."
"Khoai tây chiên sợi ư?" Ánh mắt Đông Đông sáng rỡ, vẫn còn nhớ mấy tháng nếm qua thự điều vị muối tiêu, đến nay vẫn khiến tiểu khó lòng quên .
Uyển Nhi cũng vội vàng chạy đến, lao lòng Yến Thu Xuân, hớn hở : "Uyển Nhi cũng ăn khoai tây chiên sợi!"
Yến Thu Xuân mỉm dịu dàng: "Đều hết cả. nhỏ nhé, món khinh thực đó nào khoai tây chiên sợi, mà chính là khoai tây răng sói!"
"Khoai tây răng sói ?" Uyển Nhi khẽ e dè nàng, nhỏ giọng hỏi: "Chẳng lẽ là loại khoai hình răng sói ư?"
Yến Thu Xuân khẽ trầm ngâm giây lát: "Hình như …"
Nàng dăm ba câu trò chuyện cùng hai tiểu hài nhi, hỏi han tình hình trong phủ, cũng như sức khỏe của Tiêu Hoài Khang. Sau khi rõ chuyện, Yến Thu Xuân ngắm hai tiểu bối trưởng thành. Trầm Bình Nghiêm vẫn giữ vẻ lễ độ như : "Bình Nghiêm bái kiến Dì Yến."
Tiêu Bình Thịnh lộ vẻ hồn nhiên hơn: "Chào Dì Yến, khoai tây là Đại bá bảo chúng mang đến. Người là ngày Hoài Vương đưa khoai tây về, vài ngày thu hoạch nhiều, mỗi nhà đều chia ít. Bệ hạ tưởng rằng vẫn còn ngụ tại Tiêu gia, nên sai đem phần của đến đây. Trong phủ giữ một ít để nếm thử, phần lớn thì đưa đến cho Diêu quản gia để ông cho gieo trồng, chính là tại khu đất ."
Trầm Bình Nghiêm gật đầu, gương mặt tuấn tú lộ rõ nét vui mừng: "Khoai tây quả thực , Đại cữu cữu gieo một mầm ươm là thể đ.â.m chồi nảy lộc năm đến tám củ, sinh trưởng vô cùng nhanh chóng. Chẳng mấy chốc nữa, dân chúng Đại Chu thể thưởng thức khoai tây !"