Lúc Yến Thu Xuân đến, Tiêu phu nhân đang nhàn nhã họa tranh, tin nàng tới liền sai đưa nàng viện.
Yến Thu Xuân trông thấy bá mẫu đang chờ ở cổng, tủm tỉm chạy tới nắm lấy tay bá mẫu: "Bá mẫu mau trở về phòng , trời đương nóng bức đấy ạ."
Gà Mái Leo Núi
Hạ tới nhưng khí trời oi ả vô cùng, chỉ ngoài chốc lát mồ hôi đầm đìa.
"Ta , con mau đây." Tiêu phu nhân mỉm , kéo tay nàng gian chính. Trong phòng còn đặt khối băng lớn, khí tức mát mẻ hơn hẳn bên ngoài.
Yến Thu Xuân khẽ lau vệt mồ hôi, : "Lại đến quấy rầy bá mẫu , thật tình là chuyện phiền não khôn lường, đành đến đây thỉnh giáo đôi điều." Nói xong, nàng khẽ nháy mắt hiệu.
Tiêu phu nhân nhanh chóng hiểu ý, liền bảo tất cả hạ nhân lui , chỉ giữ Hoàng ma ma. Cửa phòng cũng khép chặt: "Họ lui hết , con cứ , chuyện gì khiến con cố ý đến đây một chuyến thế?"
Yến Thu Xuân liền đưa bức thư : "Bá mẫu xem thử, con thật tình liệu ."
Tiêu phu nhân nhận lấy, lướt mắt qua mấy lượt, nụ khóe môi biến mất tự lúc nào. Kế đó, sắc mặt của bà càng lúc càng thêm nghiêm trọng. Đọc xong, bà dặn Hoàng ma ma: "Mau gọi lão đại tới đây."
"Vâng." Hoàng ma ma vội vàng rời .
Tiêu phu nhân về phía Yến Thu Xuân, hỏi: "Con suy nghĩ gì về chuyện ?" Yến Thu Xuân ngượng ngùng khẽ, đáp: "Con giữ . Theo như ý trong thư, con thấy màng bạc . Hơn nữa, còn nhỏ tuổi, hậu vận ắt sẽ thiếu thốn tiền bạc. Số tiền Thứ Tam Hoàng tử để cho tai hại nhiều hơn là lợi ích. Huống hồ, kẻ đưa tín vật cho , e rằng chỉ mượn phận của để thực hiện mưu đồ cá nhân mà thôi..."
Tiêu phu nhân khẽ gật đầu: "Ta cũng nghĩ thế, đứa bé chẳng giống phụ nó. Lúc mềm lòng nhưng cũng lầm , song cứ đợi đại nhi đến đây xem nó , ngân lượng hẳn là nhỏ."
Yến Thu Xuân khẽ đáp lời.
Hai chờ đợi một lát, Tiêu Hoài Khang liền tiến đến. Y xe lăn mà , khi thì bảo gia đinh lui xuống, đoạn hỏi hai việc gì.
Sau khi rõ đầu đuôi sự việc, Tiêu Hoài Khang cất lời: "Trước đó, phủ Tam hoàng tử tịch biên, bên trong chỉ một vạn lượng ngân bạc, kẻ dùng để đút lót cho khác cả . Dựa theo lời khai của Kiều gia và những liên quan, trong tay kẻ còn ít nhất năm mươi vạn lượng xuất . Nếu gì bất ngờ, khối bạc ắt là của ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-350.html.]
Năm mươi vạn lượng quả là một con khổng lồ, đến cả những quan nhỏ tham ô bao năm cũng chỉ thu vén mười vạn lượng là ghê gớm. Nếu Kiều gia phận cao quý, Cẩm Châu giàu trù phú, thể dâng cho Tam hoàng tử khối tiền bạc lớn đến thế? Dùng quân lương cũng đủ cho đại quân ăn sung mặc sướng trong một thời gian dài.
Vẫn còn nhớ đó khi thẩm vấn Kiều gia và Tam hoàng tử, sống c.h.ế.t chịu giao , hẳn là vì nghĩ Hoàng đế sẽ chẳng đoạn tính mạng . Có tiền , thể tái khởi Đông Sơn. Song, ngờ biến cố nối tiếp xảy , nên mới phái giao miếng ngọc bội cho Chu Chiêu Cảnh.
Tiêu Hoài Khang còn đang trầm tư, thấy tiểu cô nương mặt y lấy ngọc bội trao cho y: "Vậy vật xin giao cho Đại thiếu gia, nếu đ.á.n.h trận, khi quân lương đủ, thể dùng đến."
Tiêu Hoài Khang miếng ngọc bội , trong lòng khỏi chấn động nhưng tay vẫn vội đưa đón lấy, chỉ trầm giọng nhắc nhở: "Muội thật sự đưa vật cho Tiêu gia ?"
Yến Thu Xuân mím môi khẽ một tiếng: "Vốn là của bách tính, giữ lấy cũng chẳng yên lòng. Nếu Chu Chiêu Cảnh cần đến, dùng cho bách tính là hợp lẽ nhất. tín nhiệm ai khác, trao quân lương cho Tiêu gia, e rằng lựa chọn nào thích hợp hơn."
Như thế thì chắc chắn từng đồng bạc đều sẽ dùng nơi cần kíp nhất, cũng thể hóa giải những khó khăn trùng điệp mà Tiêu gia đang đối mặt.
Tiêu Hoài Khang trong lòng chấn động mạnh, miếng ngọc bội nhưng lập tức đưa tay đón lấy. Tài sản cá nhân năm mươi vạn lượng quả nhiên là con nhỏ.
Tiêu phu nhân hào sảng hơn hẳn, : "Con là nam tử hán đại trượng phu chẳng quyết đoán bằng A Xuân nhà . Con mau đón lấy , A Xuân đúng. Ngân lượng vốn thuộc về bách tính, dùng cho bách tính mới là hợp lý nhất."
Lúc Tiêu Hoài Khang mới đưa hai tay nhận ngọc bội, dung nhan như ngọc khẽ lộ vẻ trịnh trọng: "Vậy thì xin đa tạ, khối bạc đảm bảo sẽ lãng phí dù chỉ một xu." Yến Thu Xuân dịu dàng: "Đương nhiên tin tưởng ca, cần cảm thấy gánh nặng trong lòng ."
Tiêu Hoài Khang cũng , : "Nói thì , đây là sính lễ Chu Chiêu Cảnh trao cho , bây giờ thành quân lương, sính lễ cho cứ để chuẩn ."
"Không cần, cần..." Yến Thu Xuân vội từ chối, cần câu nệ đến thế. Tiêu gia chuẩn cho nàng ít sính lễ, nếu thật sự thành hôn cũng keo kiệt, dẫu thiếu hụt chút đỉnh cũng chẳng hề gì. Nàng một một , tự tại ung dung, nào cần để tâm đến lời thiên hạ.
"Phải thế chứ!" Tiêu Hoài Khang khoát tay, y tự quyết định chuyện , tiếp lời: "Nói đến chuyện đúng là kịp lúc, phía Bệ hạ động thái mới. Xem chừng tết Lục khó lòng đón giao thừa tại gia ."
Nghe đến đây, Tiêu phu nhân và Yến Thu Xuân cùng giật kinh hãi: "Là vì cớ gì? Sắp đ.á.n.h trận ?"
"Lẽ nào là cùng với Tề quốc?"