Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Lấy Tài Nấu Ăn Cứu Mình - Chương 367

Cập nhật lúc: 2025-10-28 02:40:02
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đi theo là từng hàng cấm vệ quân, tay cầm đao gươm loang lổ m.á.u tươi, sải bước về phía .

Lục Quý Phi từng ngờ rằng Hoài Vương dẫn đầu quân phản loạn. Nhìn đoàn sát khí đằng đằng, quân lính bảo vệ, bà lảo đảo chạy đến bên Long ỷ của lão Hoàng đế, òa : "Bệ hạ, Hoài Vương tạo phản !"

Lão Hoàng đế sớm đ.á.n.h thức bởi những biến động kinh hoàng, chẳng hề hấn gì, ngược còn khẽ mỉm : "Chuyện , thật là chuyện !"

"Bệ hạ, Người chẳng vẫn luôn Ngũ hoàng tử Thái tử ?" Lục Quý Phi ngờ Hoàng thượng phản ứng lạ lùng như , bà ngây , cất tiếng chất vấn.

cũng đang chuẩn cho con nổi loạn, chỉ là ngờ, hôm nay binh lực trong tay thể tận dụng chẳng còn nhiều, chỉ còn binh phù của Thượng Thư Bộ Binh, chính là những tấm bà âm thầm trao đổi. Nếu Ngũ hoàng tử đăng cơ, ngôi vị Hoàng hậu chỉ thể thuộc về con gái của Hồng gia.

Kỳ bài vẫn dùng tới, nào ngờ Hoài Vương, kẻ xưa nay vẫn luôn an phận, cướp mất cơ hội tạo phản !

Đế vương già nua phẫn nộ đẩy Lục quý phi , lạnh giọng phán rằng: "Giang sơn của trẫm, kẻ nào bản lĩnh, kẻ đó hưởng. Tứ hoàng tử tài năng, đoạt lấy cũng chẳng chuyện gì to tát!" Dẫu nữa, cũng đều là cốt nhục của trẫm.

Thuở , Tứ hoàng tử từng mưu hại Xương Vương, chứng tỏ sớm kết oán với Tiêu phủ. Nay đăng cơ, Xương Vương e rằng khó giữ mạng, Tiêu gia cũng khó lòng bảo . Thế là đủ !

Đế vương già nua dường như thỏa mãn, thế nhưng Lục quý phi thể tin nổi. Nàng ngờ rằng một nam nhân luôn thao túng xoay vần như con rối, nay trở nên như thế !

Lục quý phi vội vàng, xen lẫn căm hận chất vấn: "Vậy Ngũ hoàng tử thì ? Bệ hạ, Người thể nhẫn tâm như !"

Đế vương già nua nhướng mày hỏi : "Vậy nàng định gì? Sự việc đến bước !"

Lục quý phi cố gắng kìm nén, song vẫn thể thốt nên lời. Quả đúng là , sự việc đến bước , nàng còn thể xoay chuyển điều gì? Chỉ trách bản ngay từ đầu liệu tính vẹn , ai ngờ kẻ súc sinh Hoài Vương ấp ủ dã tâm lớn đến nhường ?

Chẳng mấy chốc, bên ngoài cửa truyền đến tiếng binh đao giao tranh. Không lâu , tiếng động liền tắt lịm. Cánh cửa lăng tẩm chợt mở toang, mùi m.á.u tanh xộc thẳng bên trong. Hoài Vương vận chiến giáp, sải những bước dài tiến , dung mạo tuấn tú nhu hòa, phảng phất ý : "Nhi thần bái kiến phụ hoàng, Lục mẫu phi."

Hai chân Lục quý phi nhũn , dám thốt nửa lời, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng nàng . Kẻ mặt nàng , từng nàng dày vò bao nhiêu bận. Ngay cả mẫu của y cũng nàng dày vò đến táng mạng. Khi vui, nàng liền đập nát lọ hoa, bắt nữ nhân quỳ mảnh vỡ, dập đầu lạy lục . Hoài Vương khi cũng từng chịu đòn roi của nàng .

Giờ đây, gió mây biến chuyển...

Đế vương già nua gượng : "Tứ hoàng nhi, con lắm. Tất cả là vì đại nghiệp đế vương, như là đúng đắn!"

Làm thế là đúng đắn? Nhẫn tâm đến mức ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-367.html.]

Hoài Vương phì chế nhạo Đế vương già nua, ánh mắt y hề lấy nửa phần tôn kính.

Đế vương già nua cảm thấy điều bất , nhưng thể suy rốt cuộc bất ở điểm nào. Y vẫn tiếp tục dặn dò: "Trẫm sẽ truyền ngôi báu cho con, chỉ mong con thể giữ một mạng cho Ngũ hoàng tử. Đứa trẻ ngây thơ thuần phác, từng điều gì trái đạo lý, con đừng hại . Trẫm sẽ mang theo quý phi, nhưng còn Tiêu gia nhất định sẽ bỏ qua cho con..."

"Ha ha ha..." Hoài Vương phá lên, gương mặt tuấn hiện lên vẻ cay nghiệt đến tột cùng.

Đế vương già nua nghẹn họng, y với ánh mắt khó hiểu.

Hoài Vương chậm rãi cất lời: "Phụ hoàng đừng truyền ngôi cho nhi thần, nhi thần cần."

Đế vương già nua cố gắng kìm nén, chút kinh ngạc xen lẫn kinh hãi tột cùng.

Hoài Vương càng nở một nụ rạng rỡ, song đầy vẻ tàn độc: "Phụ hoàng cứ an tâm, ngai vị của Người, sẽ chẳng một hoàng tử nào của phụ hoàng thể kế thừa . Nhi thần phái binh truy sát Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử . Không ngoài dự liệu, bọn chúng lập tức bỏ mạng. Đợi nhi thần mang đầu của chúng đến dâng tế Người, hy vọng Người sẽ lòng."

Đế vương già nua trừng mắt y, giọng khàn đục, thể tin nổi cất lên: "Ngươi... ngươi quả thực hóa điên !"

Hoài Vương khẩy đáp: "Phụ hoàng gì thì tùy, dù thì nhi thần cũng chẳng thiết ngôi vị đó. Nhi thần sẽ giao cho Tấn Vương thế tử, y mong mỏi lắm đấy. Nên Người hãy xem, Người ao ước bao nhiêu mỹ nhân, sinh hạ bao nhiêu hoàng tử, cuối cùng một ai ở bên chăm sóc lúc lâm chung, thật trớ trêu ..."

Hoài Vương vẫn mỉm , nhưng ánh mắt tràn ngập vẻ điên loạn. Đây là sự báo thù của y, mưu tính bấy lâu, cuối cùng cũng thành công. Kể từ nay, y sẽ còn chịu đựng sự dày vò của những cơn ác mộng nữa.

Y khẽ thì thầm: "Những hoàng tử của Người, hãy đền tội với mẫu phi của nhi thần! Tuyên Vương nhi thần sát hại, chẳng bao lâu nữa... cũng rõ Người còn thể diện kiến ..."

Gà Mái Leo Núi

"Không! Không thể nào..." Lão Hoàng đế mặt mày đỏ tía, sức giãy giụa, ý vùng dậy.

Dẫu chẳng màng hậu thế đ.á.n.h giá , song cam lòng trao ngai vàng mà bản liều mạng tranh đoạt cho con kẻ khác! Chẳng khác nào áo cưới cho ?

Huống hồ, là con của Tấn Vương!

Cả một đời Tấn Vương vẫn luôn y khống chế, nay con trai thể đăng cơ xưng đế? Há chẳng cướp đoạt hoàng vị của ư?

Thế nhưng, nào giãy giụa nổi? Bệnh tình ngặt nghèo, vô phương cứu chữa, sống đến tận giờ vốn dĩ đều nhờ thái y tận tâm tận lực cứu vãn. Loay hoay một hồi, thể mềm oặt, đành bẹp xuống long sàng.

 

Loading...