Nếu thật sự tức giận, Tân đế sẽ đợi ở đây ngay khi tin Tiêu Gia quân khải .
Có lẽ sớm sự chuẩn .
E rằng Xương Vương mối giao tình sâu sắc với Tiêu Gia!
Quả nhiên Tân đế chủ động tiến lên: "Ái khanh bình , nếu oan khuất, cứ việc với trẫm."
Tiêu Hoài Thanh lấy chân tướng cất giấu kỹ trong lớp áo: "Đây là thư tín qua giữa Thái thượng hoàng và Tề quốc Quốc quân. Từng câu từng chữ đó đều là lời thỉnh cầu Quốc quân Tề quốc xuất binh, Đại Chu cam tâm thoái nhượng hai tòa thành trì, cốt để Tề quốc đặc biệt lưu tâm đến Tiêu Gia quân. Hầu cho mưu kế vẹn , Thái thượng hoàng sai tịch thu, đổi quân lương. Đến khi , tướng sĩ đói khát trăm bề, sức chiến đấu sa sút t.h.ả.m hại..."
Bách tính sân xôn xao ngớt. Tuy dân chúng thể đoán đôi phần, nhưng ngờ Thái thượng hoàng thể chuyện đê hèn vô sỉ đến mức , sẵn lòng dùng thành trì đổi lấy việc hãm hại Tiêu Gia quân!
Thái thượng hoàng kiệu mềm, tuy khác gì thi thể, chút phản ứng nào, nhưng khi lời của Tiêu Hoài Thanh, đôi mắt nhắm nghiền bỗng trừng lớn. Sự sợ hãi kinh hoàng ẩn chứa trong đôi nhãn tròng đục ngầu .
Những hành vi tày trời ông gây phanh phui!
Lại còn đem phơi bày tội mặt văn võ bá quan, dân chúng thiên hạ!
Cho dù lão để ý đến hậu sự, cũng chẳng dám mong sẽ đ.á.n.h giá về . Chỉ một chút ý thức còn sót khiến lão cảm thấy ánh mắt đang đổ dồn lão, những ánh mắt ghét bỏ, giận dữ, như thể ăn tươi nuốt sống.
Cuối cùng, Tiêu Hoài Thanh trầm giọng : "Tất cả thư tín đều mang dấu ấn của Thái thượng hoàng, giống hệt với mật lệnh chỉ điểm sáu năm , thể đối chứng! Sáu năm , Thái thượng hoàng phái gián điệp giao nộp bản đồ tác chiến hành quân cho địch, mới dẫn đến việc trưởng và hai tỷ phu của cùng hàng nghìn tướng sĩ, dân chúng vô tội c.h.ế.t thảm!"
Chàng dứt lời, dân chúng lập tức thét lớn: "Thỉnh cầu bệ hạ đòi công bằng cho Tiêu Gia quân!"
Sau đó, từng tiếng hô như sóng dậy: "Thỉnh cầu bệ hạ đòi công bằng cho Tiêu Gia quân!"
Lão hoàng đế băng cáng rùng , mồ hôi chảy lấm tấm trán.
Tân đế nhận lấy thư tín, khi xem xét một hồi, bàn dân thiên hạ, lấy thánh chỉ trong vạt áo, cất cao giọng : "Trẫm Tiêu Gia oan khuất, chuyện là phụ hoàng đúng. Vì thế, trẫm phụ hoàng cáo trạng..."
Cáo trạng!
Sắc mặt Tiêu Hoài Thanh hơn một chút, lùi về , tất cả tướng sĩ dậy, lắng Tân đế tội trạng. Các quan Tân đế đều quỳ xuống.
Tân đế tự hết, từng câu từng chữ đều thái giám lan truyền, cố gắng để tất cả đều rõ.
Từ mười một năm , bắt đầu từ trận đ.á.n.h của lão Trấn Quốc Công, tội trạng của Thái thượng hoàng đều ghi chép . Đây là điều chuẩn từ , tất cả đều căm tức khôn nguôi.
Lão hoàng đế càng càng đổ mồ hôi, cứ quanh quẩn giữa ranh giới thoi thóp và c.h.ế.t.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-374.html.]
Gà Mái Leo Núi
Lão cho rằng, biến cố đây khi Lão Tứ chọc tức đến ngất lịm là đau khổ lắm . Bây giờ ngẫm , chi bằng lúc đó c.h.ế.t quách cho xong.
Điều càng khiến lão sợ hãi là, khi xong, Tân đế : "Thái thượng hoàng nghiệp chướng nặng nề, phạt sẽ khó yên lòng dân. Trẫm nguyện cùng Thái thượng hoàng chịu phạt trượng, chỉ khắc ghi bài học ..."
Tiêu Hoài Thanh giật , tuy họ bàn bạc xong xuôi rằng lúc về sẽ công khai xử lý tội hình của lão Hoàng đế, nhưng hề sẽ phạt trượng!
"Bệ hạ!" Lúc , bách quan mới nháo nhào thỉnh cầu: "Long thể của ..."
"Thân thể của Thái thượng hoàng cũng..."
Tân đế kiên quyết, khoát tay, thi hành trượng hình cũng tiến đến, băng ghế dài khiêng lên. Tân đế chủ động úp xuống, lão Hoàng đế đưa lên.
Thái thượng hoàng dù giả c.h.ế.t cũng thể tiếp tục thinh nữa, kinh ngạc phẫn nộ : "Lão Nhị! Ngươi dám! Ta là phụ hoàng của ngươi đấy, thể..."
Trong lòng đám cung nhân thi hành trượng hình khẽ run sợ, dám tay.
Tân đế thấp giọng : "Động thủ! Kẻ nào dám lơ là, trẫm sẽ c.h.é.m đầu kẻ đó!"
Lời tuyên bố đầy sát khí khiến đám cung nhân rùng , bất kể sợ hãi thế nào, từng một đỡ lão Hoàng đế lên băng ghế, những cây trượng cũng dựng sẵn.
Tâm trạng Tiêu Hoài Thanh trở nên phức tạp, quỳ xuống. Thấy thì đều quỳ gối. Chỉ hành hình và Tân đế cùng với lão hoàng đế là quỳ.
"Đánh!" Tân đế hô lớn.
"Lão Nhị... Á!" Lão hoàng đế vẫn giãy giụa, nhưng trượng chạm da thịt.
Trượng thứ hai, trượng thứ ba... liên tiếp giáng xuống.
Lão Hoàng đế vốn yếu ớt hấp hối, lúc thể cất thành tiếng nữa, chỉ thể gánh chịu cơn lửa giận của những oan hồn . Ban đầu, lão vô cùng phẫn nộ, tự nhủ: "Lão Nhị u mê bất minh, dung túng Tiêu Gia, ắt sẽ hối hận! Hắn nhất định sẽ hối hận!"
từng trượng giáng xuống, đầu óc lão choáng váng, mắt hoa lên, chịu những cơn đau mà từ khi sinh đến giờ từng trải qua. Càng nghĩ, lão càng sợ hãi, cũng thầm nghĩ Lão Nhị hối hận chăng.
Còn lão thì hối hận lắm .
Lão sợ .
Lão nên hãm hại Tiêu Gia!
Lão ...