Đến khi Diêm Hưởng ăn xong ,  vẫn  thỏa mãn khẽ ợ một tiếng, tràn đầy vị tươi ngon.
Diêm Hưởng vẫn còn  ăn thêm nhưng   ăn sáng xong, bây giờ  chén một bát lớn, uống sạch nước canh nên  thể ăn nổi nữa, chỉ  thể  với vẻ tiếc nuối.
Trong nồi vẫn còn  một bát.
Yến Thu Xuân ngỡ rằng   ăn nên áy náy mở miệng: "Thứ , phần còn    đưa cho Tiêu tướng quân."
"Không ,   cả!" Diêm Hưởng ngượng ngùng lắc đầu: "Ta ăn no , đa tạ cô nương  mời. Ta   dùng bữa của cô nương,  nơi  cứ để  dọn dẹp cho."
"Vậy  phiền ngươi ." Yến Thu Xuân thuận miệng .
Mặc dù nàng thích nấu ăn nhưng   thích rửa chén bát!
Ở kiếp  khi  tiền, nàng  sắm ngay một chiếc máy rửa bát cực lớn. Cứ như thế, mỗi  nàng dọn dẹp bếp núc đều cảm thấy khó chịu. Nay   chịu dọn dẹp giúp thì nàng sẽ  từ chối.
Thấy nàng như thế, Diêm Hưởng  lúng túng. Ăn của   nhiều đồ như , chuyện rửa bát chỉ là việc nhỏ mà    khách sáo nhường . Hắn vắt óc nghĩ  : "Yến cô nương, cô  gặp tướng quân cũng đừng sợ hãi,    hình như tướng quân  phái   kinh thành liên hệ với  nhà của cô nương, đây quả là một chuyện ."
Khi tin tức  đến,   ngóng  một phen, cũng vì như thế nên  mới an tâm  đến bên Yến Thu Xuân mà dùng bữa. Thân phận  xác thực thì nàng sẽ   mật thám.
Hắn  rõ chuyện .
Yến Thu Xuân  lời , tim nàng đập loạn nhịp, còn tưởng rằng chuyện hôm qua   kết cục khác, thì  chân tướng sự việc là như .  dường như mấy ngày  nguyên chủ    tin tức,  đó  "chứng cứ" về cái c.h.ế.t của  nên  kích động quá độ mà tự sát.
Nàng vội vã ăn xong bát mì,  với Diêm Hưởng một tiếng, cuối cùng bưng bát mì còn   về phía tiền viện tầng ba.
"Cốc cốc cốc..." Tiếng đập cửa vang lên.
Tiêu Hoài Thanh : "Vào ."
Cánh cửa  đẩy , tiếng "kẽo kẹt" vang lên. Điều thu hút  chú ý  tiên chẳng  bóng , mà là hương thơm quyến rũ nọ.
Chàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy một thiếu nữ vận y phục giản dị bước tới, đặt món đồ  tay xuống bàn. Đôi mắt trong veo  thẳng  , cất lời: "Tiêu Tướng quân, đây là bữa sáng dân nữ  tự tay  cho tướng quân, tuy  nhiều nhặn gì. Nếu tướng quân  dùng bữa sáng , vẫn  thể nếm thử một chút."
Ánh mắt Tiêu Hoài Thanh liếc  qua một lượt, dừng  đôi chút,   nàng với ánh mắt thâm sâu, chậm rãi cất lời: "Tài nấu nướng của Yến Ngũ cô nương quả là cao minh."
Yến Thu Xuân chớp mắt  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lay-tai-nau-an-cuu-minh/chuong-9.html.]
Quả nhiên là  tra  .
Gà Mái Leo Núi
 vị tiểu tướng quân  vẻ mặt nghiêm nghị, quả thực  phần đáng sợ.
Dù  cũng từng lên chiến trường,  trải qua sát phạt, Yến Thu Xuân mím môi  nhạt, trong lòng  chút căng thẳng,  phủ nhận.
Tiêu Hoài Thanh thoáng chút hứng thú: "Ngươi  bổn tướng quân sẽ điều tra   ?"
Yến Thu Xuân nghiêm mặt : "Quân Tiêu gia lừng lẫy thiên hạ, lẽ nào  chuyện gì   ? Đương nhiên  thể điều tra   ."
Khi nàng cất lời, đôi mắt to tròn trong veo vẫn  thẳng  nam tử  mặt,  hề tỏ vẻ lúng túng. Giọng điệu tuy sâu sắc nhưng  toát lên vẻ chân thành khó tả. Nàng dường như  hề nịnh hót, mà    thật, khiến gương mặt Tiêu Hoài Thanh khẽ nóng lên, vội ho nhẹ một tiếng, đoạn trầm giọng hỏi: "Vậy giờ ngươi  gì? Cớ ...  hối lộ bổn tướng quân?"
Yến Thu Xuân vẻ mặt nghiêm nghị, khẽ thở dài, đáp lời: "Bởi Ngũ cô nương Yến gia  ch.ết một cách oan khuất, Yến Thu Xuân nay chỉ là một hắc hộ vô danh vô phận. Nếu  tìm  phương kế khác, e rằng chỉ  đường  đại lao chịu tội."
Sắc mặt Tiêu Hoài Thanh  âm trầm, thoáng chút đồng tình  nàng, hỏi: "Cô nương  đoán    ư?"
Yến Thu Xuân gật đầu.
Tiêu Hoài Thanh chậm rãi cất lời: "Kỳ thực cũng  cần đến . Tuy  và cô nương chẳng hề quen , nhưng tiện tay giúp đỡ cũng là lẽ thường tình."
Yến Thu Xuân khẽ  bất đắc dĩ: "Đa tạ tướng quân. Chỉ là tướng quân là bậc nam nhi,  luyện võ từ nhỏ, đương nhiên   sợ hãi là gì. Song tiểu nữ thì khác. Thân phận lẻ loi một , cho dù tướng quân  thu xếp  thỏa  chuyện, nào dám chắc ngày nào đó nơi ở   kẻ tiểu nhân cướp bóc, đến lúc ,  kêu cứu cũng chẳng ai ..."
Ở kiếp , ngay cả trong thời đại an  và  quốc gia quản lý nghiêm ngặt như , việc phụ nữ độc   hại vẫn thường xuyên xảy .
 
Ở kiếp , Yến Thu Xuân luôn thuê nhà cùng đồng nghiệp,  khi rời  còn cố ý tìm một  bạn cùng thuê để đôi bên  thể nương tựa lẫn .
Huống hồ ở thời đại  thì   thể  hết ?
Yến Thu Xuân  thẳng toẹt nỗi lòng, những điều  Tiêu Hoài Thanh đương nhiên cũng  nghĩ đến từ lâu. Chàng khẽ thở dài, áy náy đáp: "Là   suy nghĩ nông cạn. Yến Ngũ cô nương,   nàng   tính toán gì cho bản  ?"
Yến Thu Xuân  , như bắt  lời, khẽ thở dài một tiếng, chân thành : "Tướng quân, đêm qua lời   là thật. Dân nữ ngưỡng mộ tài đức của tướng quân, ngưỡng mộ gia phong lương thiện của Tiêu gia bao đời. Ngày xưa   cơ duyên, nhưng   may mắn  tướng quân cứu vớt, đại ân  dân nữ nhất định khắc cốt ghi tâm mà báo đáp. Dân nữ nguyện ý   đầu bếp, nấu cơm phụng dưỡng tướng quân trọn đời, tuyệt đối  mảy may hai lòng!"
Những lời lẽ chân thành tha thiết của nàng  khiến vị tiểu tướng quân mang khí chất già dặn  trầm mặc hồi lâu. Mãi đến khi  cất lời  nữa, giọng điệu  trở nên ôn hòa hơn nhiều: "Việc  cứu cô nương chỉ là tiện tay mà thôi, lúc  chỉ là tình cờ  ngang qua, thuận đường tiêu diệt đám thổ phỉ. Đây là việc mà binh lính chúng  cần , cô nương  cần để trong lòng. Còn về những gì cô nương  bày tỏ, việc   thể tùy tiện quyết định ngay . Ta cần  suy nghĩ cân nhắc thêm."