Xuyên Thành Vật Trong Ngăn Kéo Của Nam Chính - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-12-20 02:23:33
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi sáng ngày hôm đến chậm.

ngủ, cũng thể gọi là thức. Thời gian trong ngăn kéo trôi theo cách khác hẳn bình thường, ranh giới rõ ràng giữa đêm và ngày, chỉ ánh sáng ngoài khe hở mỏng dần đậm lên. Từ xám đậm chuyển sang vàng nhạt, đủ để trời sáng.

Tạ Trầm dậy sớm.

tiếng nước chảy trong phòng tắm, tiếng cửa kính khép , những bước chân quen thuộc vang lên trong nhà. Hắn mở ngăn kéo ngay. Có lẽ đang cố giữ thói quen cũ, như thể chỉ cần chạm , chuyện hôm qua sẽ trở thành một giấc mơ dài.

Khoảng mười phút , ngăn kéo mới kéo một đoạn.

Ánh sáng rơi xuống, chói mắt nhưng đủ.

Tạ Trầm gì, thấy , nhưng đang . Ánh mang theo sự tò mò sợ hãi, mà giống như đang lặng lẽ xác nhận một điều: vẫn còn ở đây.

Ngăn kéo đẩy , khe sáng giữ nguyên.

Cuộc sống của tiếp tục.

Buổi sáng đó, ngoài sớm như thường lệ. tiếng máy pha cà phê, tiếng thìa chạm thành cốc, tiếng ghế kéo . Có một lặng dài, đủ để nhận gì cả, gọi điện, lật giấy tờ, chỉ yên ghế.

“Ngư Hề,” bỗng lên tiếng.

thể đáp, nhưng ý thức thì lập tức căng lên theo phản xạ.

“Nếu cô ,” tiếp, “thì… gõ một tiếng.”

cách nào gõ. Không tay, thể, chỉ tồn tại dạng ý thức. Một lát , thở khẽ, như thể đoán kết quả.

“Quên mất,” . “Giờ cô .”

Hắn dậy. Ngăn kéo mở thêm một chút. Ánh sáng tràn xuống rõ hơn. cảm nhận bàn tay đặt thêm một lớp vải bên , điều chỉnh vị trí để ép sát thành gỗ. Động tác chậm rãi, cẩn thận đến mức gần như dư thừa, khiến nảy sinh một cảm giác khó gọi tên, giống như là thứ gì đó cực kì dễ vỡ.

“Ba tiếng,” , giọng thấp, như đang tự nhắc . “Hôm qua cô tồn tại ba tiếng.”

Ngăn kéo khép bớt, vẫn chừa khe hở.

“Hôm nay… nếu ,” tiếp, “ lẽ cũng lâu hơn.”

với với chính .

Gần trưa, cảm giác quen thuộc xuất hiện.

Lần đột ngột như hôm qua. Không cơn choáng váng, hụt ập đến, mà giống như cơ thể đang lắp ráp từng chút một. Trọng lượng dần trở , chậm rãi nhưng rõ ràng. Ý thức kéo cả, mà mở rộng, như một thứ vốn gấp lâu ngày, giờ thả .

Ngăn kéo bật mở.

Ánh sáng ập xuống.

hít một thật sâu, cảm giác khí tràn phổi rõ ràng đến mức chính cũng giật .

“Đừng cử động,” giọng Tạ Trầm vang lên ngay lập tức.

định dậy theo bản năng, nhưng lời, giữ nguyên tại chỗ. Tay chân còn tê, nhưng cảm giác đầy đủ. cúi bản , quanh, như để chắc chắn rằng thật sự trở .

“Ba phút,” . “Hôm nay cô chậm hơn.”

“Có lẽ… đang quen dần,” đáp. Giọng khàn nhẹ nhưng vẫn .

Hắn lùi một bước, để gian. “Cảm giác thế nào?”

“Không tệ,” thật. “Lần còn sợ nữa.”

“Vì cô sẽ ?”

nghĩ là vì nên cũng hoảng loạn lắm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vat-trong-ngan-keo-cua-nam-chinh/chuong-4.html.]

Ánh mắt dừng lâu hơn một chút.

Lần , bếp ngay.

Hắn đưa cho một chiếc áo khoác mỏng. “Mặc .”

sững khi nhận lấy. “Không cần , lạnh.”

“Không vì lạnh,” . “Nếu cô biến mất, … cô trần trụi.”

ngẩn một nhịp, bật . “Anh nghĩ xa thật.”

“Không,” đáp. “ nghĩ đủ.”

Chúng xuống sofa, cách một . Hắn đặt một chiếc đồng hồ nhỏ lên bàn, màn hình sáng, đang đếm ngược từ ba tiếng.

“Để theo dõi,” . “ cần chính xác.”

“Anh định nghiên cứu ?” hỏi, nửa đùa, nửa thật.

“Không,” trả lời nhanh. “ chỉ phản ứng chậm thêm nữa.”

Câu khiến im lặng.

Buổi trưa hôm đó, nấu cơm rang trứng.

Hắn nấu mì nước, đơn giản, nước trong, gia vị nhẹ, nhưng nóng và dễ ăn. đối diện, ăn , cảm giác quen thuộc đến lạ, như thể chúng từng điều nhiều , chỉ là đây hình dạng để nhớ.

“Cô hỏi gì ?” bỗng .

“Hỏi gì?”

“Về .”

nghĩ một lúc. “Nếu , sẽ . Nếu , hỏi cũng vô ích.”

Hắn , khóe môi khẽ động, hẳn là . “Cô giống những quen.”

vốn ,” đáp. “Có lẽ vì thế.”

Gần hết giờ, bắt đầu mệt. Không mệt cơ thể, mà là cảm giác rút quen thuộc. Lần , chuẩn tinh thần.

“Khoảng mười phút nữa,” .

Hắn gật đầu, đưa về phòng việc khi yếu hẳn. Khi xuống, ngăn kéo chuẩn sẵn lớp vải, khe hở ánh sáng, thứ đều ở đúng vị trí.

“Ngư Hề,” gọi, ngay khi biến mất nữa.

“Ừ?”

“Nếu cô xuất hiện ở chỗ khác,” , “hãy về đây.”

, mỉm . “Anh như thể quyền chọn.”

“Cô ,” đáp. “Chỉ là thôi.”

Ý thức mờ dần, nhưng còn hoảng loạn. kịp nghĩ rằng, lẽ chính vì ở đó, mới sợ.

Khi về hình dạng cũ, ngăn kéo khép hờ như .

Ánh sáng vẫn còn.

, từ giờ trở , thời gian còn sẽ còn là điều đối mặt một nữa.

 

Loading...