Buổi chiều hôm đó trôi qua yên tĩnh.
Sau khi rút khỏi trạng thái tồn tại, Tạ Trầm rời khỏi phòng việc ngay. Hắn kéo ghế xuống, mở cuốn sổ mỏng đặt bàn, lật đến trang mới, ghi thêm vài dòng bằng nét chữ đều và gọn gàng.
thấy, nhưng đang ghi về .
Không bằng cảm xúc, mà bằng dữ kiện.
Thời gian xuất hiện, thời gian rút . Trạng thái ý thức và , phản ứng của . Tất cả đều sắp xếp theo thứ tự, giống như đang cố gắng dựng một quy luật từ những mảnh rời rạc.
Điều đó khiến cảm thấy an tâm hơn là quan sát.
Ít nhất, phủ nhận sự tồn tại của .
Đêm đến nhanh.
Lần , đóng ngăn kéo khi ngủ. Không vì sợ hãi, mà giống như một thói quen mới thiết lập: khi ở đó, ngăn kéo cần đóng kín.
thấy tối.
Chỉ thấy thời gian chậm , đặc quánh như một chất lỏng đặc sệt, kéo dài điểm cắt. Ý thức ngủ, nhưng cũng tỉnh táo theo nghĩa thông thường.
Sáng hôm , cảm nhận sự đổi cả khi ngăn kéo mở .
Không khí đổi.
Không nhiệt độ, mà là sự chuyển động nhẹ, giống như thứ gì đó xê dịch trong căn phòng. Ý thức khẽ căng lên, một phản xạ tự nhiên, như khi con cảm thấy khác bước gian riêng tư của .
Ngăn kéo mở.
Ánh sáng tràn xuống, mạnh hơn .
“Đừng xuất hiện vội,” Tạ Trầm ngay.
Giọng thấp và nhanh, lệnh, mà giống như đang cảnh báo.
dừng .
Quá trình lắp ráp đang diễn thì giữ ở lưng chừng, ý thức mở rộng, nhưng cơ thể thành hình. Cảm giác khó chịu hơn nghĩ, giống như đang giữa một cánh cửa mở, nhưng phép bước qua.
“Có đến,” .
khựng . “Ai?”
“Đồng nghiệp,” đáp. “Không báo .”
Tiếng chuông cửa vang lên ngay đó, xác nhận lời .
Hắn đóng ngăn kéo , chỉ kéo thêm một chút, đủ để ánh sáng rơi trực tiếp xuống. Sau đó dậy, chỉnh áo, bước khỏi phòng việc.
Cửa chính mở.
Giọng một đàn ông khác vang lên, mang theo sự quen thuộc của những mối quan hệ xã giao.
“Tạ Trầm, sáng nay đến họp, nghĩ quên giờ.”
“Có việc riêng,” đáp. Giọng bình thản, gấp.
“Việc riêng?” nhẹ. “Lạ thật. Cậu hiếm khi…”
“Vào trong ,” Tạ Trầm cắt ngang, tự nhiên.
Tiếng bước chân tiến gần.
Ý thức căng đến mức gần như đau.
Không vì sợ phát hiện, mà vì ranh giới tồn tại của đủ kín để ảnh hưởng bởi sự hiện diện của thứ ba .
Người bước phòng khách, dừng .
“ dạo lắm,” . “Làm việc muộn, bỏ họp, còn dài ngày.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vat-trong-ngan-keo-cua-nam-chinh/chuong-5.html.]
Tạ Trầm trả lời ngay.
Hắn rót nước, đặt cốc xuống bàn. “Tin đồn lan nhanh thật.”
“Không tin đồn,” . “Là lo lắng.”
Một im lặng ngắn.
Rồi tiếp: “Cậu , phòng việc của … trông khác hẳn.”
Tim - nếu còn khái niệm đó, như khẽ thắt .
“Khác thế nào?” Tạ Trầm hỏi.
“Gọn hơn,” . “Và sáng hơn.”
Hắn , nhưng thấy một chút dò xét trong giọng .
“Cậu đổi thói quen ?”
“Có thể,” Tạ Trầm đáp. “Con đổi mà.”
Cuộc chuyện kéo dài.
Người ở đầy mười phút, uống hết cốc nước, dậy về. Khi cửa đóng , căn nhà trở yên tĩnh, mới cảm nhận sự căng thẳng trong ý thức từ từ hạ xuống.
Ngăn kéo kéo thêm.
“Xin ,” Tạ Trầm nhỏ. “ nghĩ họ đến sớm như .”
“Không ,” đáp, giọng yếu nhưng định. “… lẽ thể xuất hiện khi khác ở đây.”
Hắn gật đầu. “ cũng nghĩ đến điều đó.”
Hắn xuống mặt , cách gần hơn . “Sự tồn tại của cô tính… riêng tư. Không định khi yếu tố thứ ba.”
“Anh đang như thể là một hiện tượng vật lý,” , nửa đùa.
“Có lẽ đúng,” đáp. “ cô vật thể. Cô ý thức.”
Câu khiến im lặng.
“ cô phát hiện,” tiếp. “Không vì sợ khác nghĩ điên, mà vì điều gì sẽ xảy với cô nếu họ trông thấy.”
“Anh nghĩ họ sẽ gì?” hỏi.
Hắn lâu. “Họ sẽ giải thích cô. Và những thứ cần giải thích thường phép tồn tại theo cách tự do.”
hiểu.
Buổi trưa hôm đó, xuất hiện .
Chúng thử giữ ở trạng thái nửa tồn tại, đủ để chuyện, nhưng đủ để ai khác thể nhận nếu vô tình bước phòng. Trạng thái khiến mệt nhanh hơn.
“Có lẽ,” , khi cảm giác rút bắt đầu xuất hiện sớm hơn dự kiến, “sự tồn tại của phụ thuộc việc sẵn sàng giữ chỗ cho .”
“Giữ chỗ?” hỏi.
“Trong cuộc sống của ,” . “Không chỉ trong ngăn kéo.”
Hắn trả lời ngay.
Chỉ : “ sẽ sắp xếp.”
Khi nữa trở về hình dạng cũ, ngăn kéo khép như thường lệ. , còn cảm giác chỉ là thứ cất giữ.
là một biến .
Và Tạ Trầm đang dần chấp nhận việc đổi cả hệ thống của , chỉ để giữ biến đó tồn tại.