Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 105

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:03:39
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Vậy là muốn ta tự lấy rồi. Đúng là nữ nhân, luôn thích khẩu thị tâm phi, muốn từ chối nhưng lại mời mọc.”

Bàn tay khổng lồ vươn tới, Tiết Ninh cố sức lùi lại, thấp giọng nói: “Không phải ngươi chỉ muốn biết pháp khí của ta làm từ cái gì sao?”

“Cư xử cho đúng, lễ phép cơ bản đâu? Gọi ta là gì?”

“... Ma thần.”

“Được rồi, tiếp tục nói.”

“Ta sẽ nói thẳng cho ngươi, ngươi không cần tự mình xem.” Tiết Ninh đứng dậy, lùi lại vài bước: “Đó là kiếm cốt của hắn.”

Ma thần hiểu ra, hắn ta cũng đứng dậy, chiều cao hơn hai mét gần như chạm đến trần nhà, Tiết Ninh phải ngẩng đầu nhìn lên hắn ta.

“Ngươi dùng nó để làm bị thương Khuynh Thiên thì cũng bình thường thôi. Nhưng…” Hắn ta cười quái dị: “Sao ngươi biết được tử huyệt của Khuynh Thiên? Hiện giờ hắn vẫn đang nằm đó, ngươi chỉ với tu vi Trúc Cơ mà làm bị thương đại tướng hàng đầu của ta, thật là bản lĩnh lớn.”

Tiết Ninh: “...” Đây là đến để truy cứu trách nhiệm thay thuộc hạ sao? Nếu thật như vậy thì nàng chắc chắn tiêu đời rồi.

Yếu điểm của Ma thần là gì, trong nguyên tác không viết rõ, hắn ta trông gần như là vô địch, là Tần Bạch Tiêu đột nhiên bùng nổ trong trận chiến cuối cùng, chín c.h.ế.t một sống mới đánh bại hắn ta, nhưng Tần Bạch Tiêu có trang bị gì, còn nàng thì có gì?

Quá khác biệt, không thể so sánh được.

Tiết Ninh đứng thẳng người, suy nghĩ rằng dù c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t trong tư thế thẳng đứng!

Ai ngờ Trường Thánh không những không ra tay mà còn vỗ tay cười lớn: “Làm tốt lắm, Khuynh Thiên kiêu ngạo quá lâu, đã đến lúc phải nếm chút bài học, ngươi muốn phần thưởng gì, cứ nói ra, ta không từ chối.”

Tiết Ninh ngơ ngác chớp mắt, không thể tin nổi nhìn hắn ta.

Dù đã biết trước tính cách của Ma thần có chút kỳ quái, thực sự chứng kiến vẫn cảm thấy khó mà diễn tả.

Cảm giác như không phải chỉ đơn giản như hắn ta nói.

Tiết Ninh do dự thử hỏi: “Có thể xin ngươi rời đi không?”

“Đừng lãng phí phần thưởng vào việc này, ngươi không nói ta cũng sẽ đi.”

“Vậy xin ngươi sau này đừng đến tìm ta nữa?”

“Được thôi, nhưng ngươi thú vị lắm, mất đi một trò tiêu khiển như vậy thì thật là thiệt thòi lớn cho ta, ngươi cũng phải đền bù một chút lợi ích cho ta.”

Trán Tiết Ninh lấm tấm mồ hôi: “Ta không biết mình có thứ gì mà Ma thần lại xem trọng.”

Nàng giấu pháp khí ra sau lưng, đã chuẩn bị tinh thần dù c.h.ế.t cũng không giao kiếm cốt của Tần Giang Nguyệt ra.

Nhưng Trường Thánh không hề muốn thứ đó.

Ma thần cao lớn như ngọn núi, mỉm cười nhìn nàng: “Ngươi tất nhiên có.”

Hắn ta như xem kịch vui, nói: “Để ta đánh dấu ngươi, không lâu sau sẽ tự cho ngươi biết phải làm gì.”

Dừng lại một chút, hắn ta bổ sung: “Truyền âm không tính là gặp mặt trực tiếp, không coi là ta vi phạm lời hứa.”

“...” Tiết Ninh không thể phát ra tiếng, theo nghĩa đen, nàng không thể từ chối, tên ma quái này đã khiến nàng không thể nói được!

“Không nói gì tức là đồng ý rồi, hôm nay ta rất vui.”

Hắn ta vươn tay, đủ để bao trùm cả đầu Tiết Ninh, nàng bị áp lực lớn, chân không thể di chuyển, bị kéo đến trước mặt hắn ta, Ma thần cao lớn cúi xuống, đôi mắt tím lượn quanh người nàng, dừng lại ở cổ.

“Đánh dấu ở đây vậy.”

Cổ Tiết Ninh đau nhói, nàng rít lên một tiếng, Trường Thánh nhìn nàng thêm một cái, cảm giác mềm mại dưới tay hắn ta hoàn toàn khác với hắn ta và những Ma tộc khác, cũng không giống với pháp khí hay thân xác sống.

“Ngươi ngoan ngoãn đợi, không nghe lời, ta sẽ ăn ngươi.”

Lời đe dọa mang theo nụ cười rơi xuống, khi Tiết Ninh nhìn lại đã không còn thấy bóng dáng Ma thần nữa.

Nàng chạy đến trước gương đồng, nhìn thấy trên cổ xuất hiện một vết đỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-105.html.]

Nhìn không giống dấu hiệu kinh khủng của Ma tộc mà giống như... dấu hôn.

Vô Tranh Tiên Phủ, phủ chủ Mộ Không Du đứng ở Tư Quá Nhai thả ba đệ tử ra.

Mộ Văn là con gái trên danh nghĩa của hắn ta, tự nhiên có tư cách bái kiến kiếm tiên.

Tần Bạch Tiêu và Ôn Nhan là những đệ tử xuất sắc trong khóa này cũng phải đi.

Tư Quá Nhai này còn chưa ở lâu đã cho họ ra, thật sự là quá nhẹ nhàng.

Sau này phải tìm cơ hội giam lại.

Khi mở khóa, hắn ta đột nhiên dừng lại, trong lòng bàn tay hiện ra một đám ánh sáng xanh, trên ánh sáng xanh có nhuốm một chút màu đỏ không thể nắm bắt.

Đó là khí tức của Ma tộc.

Lại là Ma tộc có tu vi cực cao.

Tiết Ninh lại phát điên gì nữa? Chết cũng đừng chọn lúc này mà chết, hắn ta không có thời gian thu dọn xác cho nàng đâu.

Trong lòng nghĩ như vậy, tay vẫn nhanh chóng truyền âm qua: “Làm gì đó, c.h.ế.t chưa? Gặp phải kẻ nào dưới trướng Ma thần sao? Gửi vị trí qua, ta sẽ phái người đi bình Ma.”

Bên kia truyền âm một lúc lâu mới vang lên vài tiếng hét giận dữ: “Bây giờ mới truyền âm, trước đó làm gì? Ngươi có ăn SHI (cứt) cũng không đuổi kịp độ nóng đâu!”

Ừm, còn có thể mắng người, còn có thể nói lời tục tĩu, xem ra không những không sao, còn rất đáng sợ.

Mộ Không Du đang muốn tức giận nói một tiếng “Vô lễ”, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.

Vai bị người ta đặt lên, quay đầu lại là một khuôn mặt tuấn mỹ vô song, thế gian không có đối thủ.

Là kiếm tiên.

Tần Giang Nguyệt thu hết sắc mặt đột biến của Mộ Không Du vào mắt, một tay nắm lấy truyền âm phù, tay kia dùng ngón trỏ đặt lên môi, ra dấu im lặng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mộ Không Du cứ như vậy nhìn hắn lấy truyền âm phù qua, đặt trong tay cẩn thận nghiên cứu.

Một lát sau lại nhìn đám ánh sáng xanh trong lòng bàn tay hắn ta, cẩn thận xem xét, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, khẽ đẩy màu đỏ trên ánh sáng xanh.

Màu đỏ rất cứng đầu, đã bị đẩy lên một nửa lại mặt dày quay trở lại.

Thập Tam Trọng Thiên, Trường Thánh vừa xuống ngựa đã cảm thấy n.g.ự.c khó chịu, phun ra một ngụm máu.

Nhị hộ pháp đến đón, thấy cảnh này vô cùng kinh ngạc: “Thần tôn!”

Ma thần giơ tay lau đi vết m.á.u nơi khóe miệng, cười rộ lên đầy m.á.u tanh: “Đúng vị rồi, chính là cái cảm giác này, đáng c.h.ế.t thật, quả thật Hóa Kiếm đã trở về, hắn c.h.ế.t được bao lâu rồi?”

Nhị hộ pháp có hình dạng tam giác rất lớn, hai góc ở hai bên đầu, một góc ở giữa lông mày, nửa thân là ngựa, tên là Ế Kỵ, có thể tạo ra mộng ảo đáng sợ, tất cả mộng ma đều là thuộc hạ của hắn ta.

“Thần tôn, Hóa Kiếm đã c.h.ế.t ba mươi mốt ngàn hai trăm năm, ngài đã ngủ hai mươi bảy ngàn bốn trăm năm mươi hai năm lẻ ba canh giờ.” Ế Kỵ trả lời rất chính xác.

Trường Thánh kinh ngạc quét mắt nhìn hắn ta một cái: “Ta không biết ngươi còn nhớ những thứ này.”

“Quả thật Thần tôn không biết! Những năm này không đánh trận, vô công rồi nghề, thuộc hạ nhàn rỗi thì thích nghiên cứu những thứ này, Thập Tam Trọng Thiên có bao nhiêu viên ngói tiên lưu ly, bao nhiêu viên gạch tiên ngọc thanh, lại bị chúng ta hủy bao nhiêu thần binh pháp khí, ta đều nhớ rõ ràng.”

Trường Thánh chăm chú nhìn hắn ta: “Ngươi rất tự hào nhỉ.”

Ế Kỵ khựng lại, biểu cảm tự hào dần dần biến mất: “Thần tôn thứ tội.”

“Không sao.”

Trường Thánh chống người đứng dậy, dù so với những Ma tộc này, thân hình hắn ta cũng quá cao lớn, bề rộng vai của một mình hắn ta bằng hai người của Ế Kỵ.

“Các ngươi chính là quá nhàn rỗi, nhưng không sao, bây giờ có việc làm rồi.”

Trường Thánh búng ngón tay: “Ta cũng đã ngủ đủ rồi, trừ tên vô dụng Khuynh Thiên đó ra, gọi tất cả lại đây.”

Ế Kỵ phấn khích: “Cẩn tuân Thần lệnh!”

Loading...