Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 113
Cập nhật lúc: 2025-04-23 14:08:00
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tim Tiết Ninh đập nhanh hơn, nàng không còn né tránh, ngược lại tiến lên vài bước, ánh mắt đảo quanh khuôn mặt hắn, cố gắng tìm kiếm một chút manh mối.
“Tại sao cứu ta?” Nàng l.i.ế.m môi, khô khan hỏi: “Ngươi thật sự chỉ là một người qua đường sao?”
Nàng dừng lại cách hắn một bước, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, từng chữ từng chữ hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai? Nói cho ta biết đi.”
Nói xong câu cuối cùng, tim Tiết Ninh như nhảy lên tận cổ, nàng mong chờ câu trả lời nhưng cũng sợ nhận được câu trả lời.
Tần Giang Nguyệt nhạy bén, đương nhiên cảm nhận được sự nghi ngờ của nàng.
Hắn nhìn chằm chằm nàng không nói gì, xung quanh trở nên im lặng, sau khi xà yêu ngã xuống, sương mù tan biến, ánh sáng mặt trời lại xuất hiện chiếu sáng mặt nạ băng làm khuôn mặt hắn lấp lánh rực rỡ.
Một lúc sau, hắn nói: “Ngươi nghĩ ta là ai?”
Câu trả lời đã sẵn sàng.
Dường như hắn không trả lời nhưng thực ra đã trả lời rồi.
Là hắn.
Thật sự là hắn.
Hắn thật sự trở lại rồi.
Cánh tay mảnh mai của Tiết Ninh nâng lên, tay nàng vẫn còn những vết thương sâu có thể thấy xương.
Nàng vẫn đau nhưng không để tâm, chỉ đưa viên ngọc trong lòng bàn tay ra cho hắn xem.
“Ngươi nhận ra cái này không?”
Đương nhiên là Tần Giang Nguyệt nhận ra.
Hắn vừa định trả lời thì đột nhiên có người đến gần, hắn lập tức biến mất trước mặt nàng.
Tiết Ninh sững người, tưởng mình hoa mắt, kiểm tra lại, quả thật không thấy bóng dáng hắn nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ngươi không sao chứ?”
Giọng Trương Chỉ vang lên, hắn ta cưỡi kiếm đến, cầm theo kiếm bản mệnh, thanh kiếm lạnh lẽo tỏa ra khí lạnh đặc trưng của kiếm tu.
Nhưng so với kiếm ý hóa giải vụ nổ của đại yêu thì thật không đáng kể.
Tiết Ninh không đáp lời, vẫn đứng nguyên tại chỗ, Trương Chỉ không nhận được câu trả lời, cảm thấy có chút bối rối.
“... Ta tưởng ngươi đã c.h.ế.t rồi.” Hắn ta nhìn quanh: “Ngươi dùng cách gì mà hóa giải được vụ nổ của xà yêu vậy?”
Tiết Ninh vẫn không nói gì.
Trương Chỉ lại nhìn thấy viên ngọc trong lòng bàn tay nàng: “Ngươi quay lại trong bụng đại yêu, mạo hiểm như vậy chỉ để tìm cái này sao?”
Thấy Tiết Ninh không phủ nhận, hắn ta khó tin nói: “Chỉ là một món trang sức, mất thì thôi, mua lại cái khác là được, ngươi trông không giống người thiếu linh thạch, sao lại mơ hồ như vậy?”
Rồi hắn ta chú ý đến chiếc áo choàng đen trên người nàng: “Áo choàng này... không vừa.”
Không phải áo choàng của nàng.
Vậy là có người đã đến đây.
Nhìn tu vi của Tiết Ninh không giống người có thể hóa giải vụ nổ của đại yêu, vậy ai đã đến?
Người mạnh hơn đại yêu Nguyên Anh, trên thế gian này chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ma thần Trường Thánh, phủ chủ của Vô Tranh Tiên Phủ Mộ Không Du, đại trưởng lão Nhiếp Bàn, đại sư Hoàn Niệm của pháp tự Vạn Phật, có lẽ còn có Yêu vương được Ma thần cho phép cai quản Yêu tộc.
Sẽ là ai đây?
Khi Mộ Không Du đến đây, câu hỏi này đã có câu trả lời.
“... Phủ chủ Mộ.” Trương Chỉ hành lễ.
Mộ Không Du nhìn quanh một lượt, không nói nhiều, đi đến trước mặt Tiết Ninh, thấy trên mặt và tay nàng đầy vết thương, nhíu mày nói: “Sao lại để mình thành ra thế này?”
Tiết Ninh nắm chặt tay, xoay người muốn đi nhưng bị Mộ Không Du chặn lại.
“Đi đâu? Trước tiên phải chữa trị vết thương đã.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-113.html.]
Tiết Ninh gạt tay hắn ta ra, không quay đầu lại mà rời đi.
Tần Giang Nguyệt ẩn giấu khí tức, Tiết Ninh cũng không muốn ở lại đây để tham gia những cuộc xã giao vô ích.
Nàng trước mặt Trương Chỉ tỏ ra không nể mặt phủ chủ Mộ Không Du, điều này hiếm khi không khiến hắn ta nổi giận.
Nàng bị thương rất nặng.
Hắn ta đã cảm nhận được sự thay đổi trong khí tức của nàng nên đã vội vàng đến đây, nhưng dường như vẫn quá muộn.
Hắn ta biết rõ hành động của Nhân Hoàng, chỉ là không ngờ Tiết Ninh lại trà trộn vào đoàn người của Nhân Hoàng.
Rốt cuộc nàng muốn làm gì.
“Ngươi còn đứng đây làm gì?” Mộ Không Du không hài lòng nhìn Trương Chỉ: “Nhân Hoàng đã qua cổng giới rồi.”
Trương Chỉ im lặng không nói được gì.
Hắn ta trở lại đây tất nhiên là vì không yên lòng, không thể bỏ mặc Tiết Ninh, muốn xem nàng có còn sống thì có thể giúp nàng.
Nhân Hoàng mới là trọng tâm của nhiệm vụ lần này, Tiết Ninh không sao, không cần ai giúp, hắn ta nên nhanh chóng trở lại mới đúng.
Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút luyến tiếc không yên.
“Vãn bối sẽ đi ngay.”
Trương Chỉ hành lễ, từ biệt Mộ Không Du, sau khi hắn ta rời đi, Mộ Không Du kiểm tra những dấu vết còn lại, cố gắng tìm hiểu Tiết Ninh đã làm gì cho đến khi gặp Tần Giang Nguyệt.
Hắn không đi xa, chỉ là ít người có thể phát hiện ra khí tức của hắn.
Không gặp họ là vì sợ mang lại gánh nặng cho Tiết Ninh, nàng đã rời khỏi Tiên phủ, dĩ nhiên không muốn bị những người này chú ý nữa. Sự tiếp cận của hắn có thể sẽ khiến nàng bị nhiều người để ý, gây ra không ít rắc rối, cản trở sự “tự do” của nàng.
Nhưng chứng kiến hành động của Mộ Không Du, hắn vẫn hiện thân trước mặt đối phương.
Mộ Không Du tìm đến đây cũng là một bất ngờ.
Hắn ta sững sờ, khẽ cúi đầu nói: “Tiên tôn.”
Tần Giang Nguyệt nhìn hắn ta mà không nói gì khiến Mộ Không Du cảm thấy áp lực vô cùng.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, một lúc sau, Tần Giang Nguyệt nói: “Chuyện của Tiết Ninh, sau này ngươi không cần quan tâm nữa.”
Mộ Không Du ngẩng đầu nhìn lên.
Nhưng kiếm tiên đã nói đến đây đã xoay người rời đi.
Mộ Không Du im lặng hồi lâu, theo sau giải thích: “Có lẽ kiếm tiên đã hiểu lầm rồi, Tiết Ninh được coi là cháu gái của ta, nàng rời khỏi Tiên phủ cô độc bên ngoài, ta là trưởng bối đương nhiên phải nắm rõ hành tung của nàng. Hiện tại toàn thiên hạ đều nghĩ nàng đã chết, chỉ có ta biết nàng còn sống nên càng cần phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc.”
Tần Giang Nguyệt dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt rơi trên người Mộ Không Du.
Mộ Không Du không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Ngoài ra, tôn thượng cũng đã thấy, nàng có ma ý trên người, ngay cả ngài cũng không thể trừ khử, ta càng phải theo dõi sát sao, trong thời điểm quan trọng như thế này, nếu có chuyện gì xảy ra sẽ không tốt.”
Lý do của hắn ta thật sự không thể chê vào đâu được, từng điểm một khiến người khác khó có thể phản đối.
Nhưng Tần Giang Nguyệt căn bản không quan tâm đến những điều này.
Có lẽ trước khi trở về bản thể cần phải chú ý, nhưng bây giờ không cần nữa.
Hắn cũng không còn tránh né thân phận của mình.
Mặt nạ biến mất, khuôn mặt quen thuộc, dù là đôi mắt xa lạ cũng không ai nghi ngờ hắn với hóa thân trước đây là một người.
“Là của ta.” Kiếm ý lẫm liệt bao quanh Mộ Không Du, Tần Giang Nguyệt chỉ thốt ra hai chữ: “Đừng động.”
Mộ Không Du mồ hôi đầm đìa, sống lưng lạnh toát, kể từ khi trở thành đạo quân, chỉ khi Ma thần xuất hiện mới có cảm giác này.
Hắn ta chậm rãi mở to mắt, Tần Giang Nguyệt không hề tránh né, hắn ta cũng đã hiểu rõ.
“... Giang Nguyệt?”
Mộ Không Du chỉ gọi một tiếng rồi hoàn toàn im lặng.
Tần Giang Nguyệt định rời đi, Mộ Không Du lại lên tiếng, vì một niềm kiêu hãnh và không cam lòng khó nói, không kiềm chế được bản năng trêu chọc ác ý: “Trước đây không dám chắc, bây giờ tôn thượng đã bộc lộ thân phận, vậy có phải nên xử lý chuyện hôn nhân của mình trước rồi mới làm việc khác không?”
Tần Giang Nguyệt dừng bước.
“Ngài có thể không biết, dù trước khi ngài chuyển thế Tiết Ninh vẫn còn muốn hủy hôn, nhưng vẫn có người sau khi ngài c.h.ế.t vẫn một lòng không thay đổi, dù bị ta giam vào tầng mười của Tư Các chịu đủ gió sương vẫn muốn gả cho bài vị của ngài, làm quả phụ của ngài, chỉ vì mơ thấy ngài làm cô hồn dã quỷ không được yên ổn, muốn giữ linh hồn cho ngài.” Mộ Không Du nói với giọng điệu u uẩn: “Tình cảm sâu nặng như vậy, tôn thượng hẳn biết là ai rồi chứ?”