Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 120

Cập nhật lúc: 2025-04-23 14:08:17
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt Tiết Ninh lúc này thật thẳng thắn.

Có tình yêu không che giấu, cũng có sự sợ hãi và e dè.

Tần Giang Nguyệt cúi đầu, mạnh mẽ áp lên môi nàng.

Tay hắn nắm chặt eo nàng, vòng eo mảnh mai mềm mại như không xương gần như bị hắn bóp nát trong chốc lát.

Tay Tiết Ninh cũng không nhàn rỗi, rơi trên pháp y của hắn, từng chút một thâm nhập vào bên trong, chạm đến ngọc đai, tìm được chỗ ngọc khóa, “cạch” một tiếng mở ra.

Áo rộng tản ra, Tần Giang Nguyệt đột ngột dừng lại.

“Muốn làm gì?”

Tiết Ninh mở to mắt nói dối: “Không biết.”

Tần Giang Nguyệt nhịn một lúc lâu: “Thật sự muốn sao?”

Tiết Ninh không nói gì, chỉ nhìn hắn.

“… Hôm khác.” Hắn quay đầu đi, trên cổ có vài vết máu.

Tiết Ninh sững sờ, động tác dừng lại, Tần Giang Nguyệt biết nàng đã nhìn thấy.

Hắn nhanh chóng cài lại ngọc đai, cũng không giải thích thêm về những vết m.á.u đó, nhưng Tiết Ninh hiểu ra từ sự im lặng của hắn.

Lúc hai người kết nối thức hải tu bổ thần hồn, đó là loại tiếp xúc nam nữ bị cấm đối với Thần tộc và Tiên tộc, theo lý mà nói thì phải bị trừng phạt.

Nhưng Tiết Ninh hoàn toàn không hề hấn gì nên nàng to gan lớn mật.

Giờ nàng nhận ra, không phải là không có trừng phạt giáng xuống mà là bị người khác gánh hết.

Nàng còn chưa kịp phản ứng, Tần Giang Nguyệt đã đột ngột đứng dậy, nhanh chóng chỉnh lại y phục cho cả hai.

Tiết Ninh tóc tai rũ rượi, khuôn mặt đỏ bừng không tiện gặp người, Tần Giang Nguyệt bèn đội mũ trùm của áo choàng lên cho nàng, che kín mít.

Nàng cũng không nhìn thấy cảnh vật ngoài trận pháp.

“Sao vậy?” Nàng kéo tay áo hắn hỏi.

Tần Giang Nguyệt đáp: “Ma triều.”

Ma triều? Tiết Ninh lập tức phấn chấn hẳn lên.

Trong nguyên tác, ba năm sau khi Tần Giang Nguyệt chết, lần đầu tiên ma triều ập đến, sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than, Nhân giới tổn thất nặng nề.

Hiện tại Tần Giang Nguyệt chưa chết, ma triều đến sớm ba năm.

Khí đen u ám bao vây vị trí của họ, Tiết Ninh nhìn thấy những Ma tộc cấp thấp xấu xí kinh tởm trong làn khí đen qua lớp trận pháp, thậm chí chúng không có thần trí, chỉ có dục vọng ăn uống.

Còn người kiểm soát ma triều, trong lần đầu tiên của nguyên tác là vị cuối cùng trong bảy vị hộ pháp.

Hiện tại thì có sáu người.

Trừ Khuynh Thiên ra, tất cả các hộ pháp đều đến.

Tiết Ninh nhìn sáu gương mặt khác nhau phía sau ma triều, không ai không mang vẻ khủng khiếp, đẫm máu.

Nàng vừa nghĩ, Trường Thánh không đến cũng coi như tốt, kết quả vừa nghĩ đến thì hắn ta xuất hiện.

Trên mặt còn có… dấu năm ngón tay???

“Hóa Kiếm.” Đôi mắt tím của Trường Thánh đầy yêu mị, giọng điệu nhẹ nhàng: “Năm đó ngươi có mười bốn Thượng thần và ba mươi hai Thượng tiên làm chiến hữu, vẫn có thể chặn được vài lần ma triều, nhưng hiện tại thì sao?”

“Ngươi trở về làm tăng thêm thú vị, nhưng cũng đừng ở lại quá lâu.” Hắn ta giơ cánh tay lên, cười mỉm nói: “Dù sao thế gian này tuy vô vị nhưng ta vẫn muốn có nó, hôm nay ta đích thân đến tiễn ngươi đi.”

Ma Thần cưỡi trên lưng con Xa Bỉ Thi, là hậu thuẫn mạnh nhất của sáu vị hộ pháp.

Sau khi Tần Giang Nguyệt trở về đã dựng lên Hộ Giới Huyền Quang ở Nhân giới, bọn họ phải mất một phen công sức mới vào được, nếu không đã không có thời gian để Tiết Ninh tu bổ thần hồn.

Trường Thánh nheo mắt nhìn nữ tử dưới tấm áo choàng đen, nhận thấy nàng ngoài khuôn mặt đỏ bừng thì không có chút tổn thương nào là biết là kẻ địch không đội trời chung của hắn ta đã giúp nàng.

Hắn ta cười một tiếng, nhưng sáu hộ pháp với mười bảy cái tai đều nghe ra sự bất mãn của hắn ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-120.html.]

“Thần tôn?” Tam hộ pháp có bốn cái tai, quay lại hỏi.

“Không có gì, đừng để ý đến Hóa Kiếm, trực tiếp thả toàn bộ Ma vào nhân gian, hắn tự khắc sẽ bận rộn đến phát điên.”

“Vâng!”

Chiêu này quá quen thuộc, trước đây họ đều làm thế.

Trước đây Tần Giang Nguyệt có nhiều trợ thủ, không thể thực sự làm hại đến dân thường, nhưng giờ thì khác rồi.

Trường Thánh vung tay, ma triều cuồn cuộn như những con sâu đen dày đặc che phủ bầu trời, ánh sáng trở nên u ám, mặt trời chói chang cũng bị ma khí của Trường Thánh che lấp.

“Nữ tu kia.” Trường Thánh bỗng nói: “Đừng g.i.ế.c nàng, mang về cho ta.”

Năm vị hộ pháp khác đều có vẻ mặt kỳ lạ, chỉ có Ế Kỵ mặt mày bầm dập là im lặng.

Nói ra thì thật buồn cười, Thần tôn của bọn họ bị người ta tát một cái, vết dấu đó Thần tôn còn nhất quyết giữ lại, hắn ta nhắc Thần tôn xóa đi thì bị giáo huấn, đúng là lòng dạ Thần tôn như kim dưới đáy biển.

Giờ thấy thủ phạm tát Thần tôn, mặt Ế Kỵ mơ hồ đau nhức, trong lòng rất bất mãn.

Vì Thần tôn không cho g.i.ế.c nữ tu kia nên hắn ta đành trút giận lên người phàm.

Ế Kỵ trải rộng ác mộng hạ xuống nhân gian, ban ngày biến thành đêm đen, vô số người phàm rơi vào hôn mê, bị ác mộng giày vò.

Những người đau đớn không chịu nổi nếu chọn tự sát trong mộng thì sẽ c.h.ế.t thật, không bao giờ tỉnh lại.

“Làm tốt lắm, trước đây sao lại để người ta phản kháng chứ?”

Trường Thánh đứng bên cạnh lạnh lùng chế giễu, Ế Kỵ giận mà không dám nói, chỉ có thể ra tay tàn độc hơn.

Tiết Ninh chứng kiến nhân gian bị hắc khí bao vây, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, còn Tần Giang Nguyệt đầu đau như muốn nứt ra, m.á.u trào ra từ tai.

“Ngươi sao vậy?”

Nàng vội vàng đỡ lấy hắn, Tần Giang Nguyệt thở dốc một chút, nhanh chóng mở mắt, bất chấp m.á.u chảy liên tục từ tai, đẩy nàng ra xa.

“Đi xa một chút, càng xa càng tốt.”

Tiết Ninh muốn nắm lấy tay hắn nhưng thất bại, hắn quá nhanh, tu vi quá cao, nàng không thể phản kháng.

Nhìn thấy thân ảnh hắn hóa thành một điểm đen, kiếm quang bùng nổ, nàng được kiếm ý bảo vệ nên không bị thương, chỉ có ma triều phủ kín bầu trời bị đánh lui.

Kiếm quang hình cung chạm vào ma triều như chạm vào những con kiến yếu đuối, quét sạch hoàn toàn.

Nhưng tai Tần Giang Nguyệt vẫn đang chảy máu, Tiết Ninh đã ở rất xa, với tu vi Trúc Cơ không thể nhìn thấy những chi tiết này.

Không thấy được thì tốt.

Thực ra cũng không có vấn đề gì, chỉ là tiếng kêu la và cầu xin của người phàm truyền đến vị Thần duy nhất còn tồn tại, thính giác của hắn thực sự không chịu nổi mà thôi.

Trường Thánh không ngạc nhiên khi hắn chỉ một đòn đã giải quyết được một đợt ma triều, phất tay cười nhạt: “Tiếp tục.”

Dù sao Tần Giang Nguyệt đã ngã xuống quá lâu, Lục giới bị Ma thần thống trị cũng đã quá lâu, những năm qua không biết đã sinh ra bao nhiêu Ma tu cấp thấp, thậm chí có những Ma tộc có tu vi còn nhiều hơn cả thời kỳ đại chiến Thần Ma.

Một đợt ma triều tiếp nối, Trường Thánh phất tay, dùng mãi không hết.

Tần Giang Nguyệt chỉ có một mình, chắc chắn sẽ có lúc sơ sót.

Trường Thánh không phải người chính trực, rất giỏi bày mưu tính kế, chơi đùa một chút rồi mới làm thật, bảo các hộ pháp giữ chân hắn, cố gắng để ma triều tràn qua một phần.

Tần Giang Nguyệt thân đơn thế cô, thấy ma triều sắp sửa tràn vào nhân gian, bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước ma triều.

Tiết Ninh tay cầm Ngọc Cốt Chi Hoa vẽ ra một kết giới mộc linh chặn đường đi của ma triều.

Mùi hôi thối tràn ngập, còn có nước dãi của Ma tộc cấp thấp rơi xuống, Tiết Ninh nghĩ đến cảnh Khuynh Thiên lâm thế, g.i.ế.c không biết bao nhiêu người, khi đó m.á.u mưa như trút, cảnh tượng này thực sự không muốn thấy lần nữa.

“Chậc.” Trường Thánh nhíu mày, không khỏi chậc một tiếng: “Không muốn lấy mạng nàng, lại cứ muốn ra tìm chết, sao Nhân tộc cứ phiền phức như vậy chứ.”

Ế Kỵ dựng tai lên: “Thần tôn thay đổi ý định rồi sao?”

Trường Thánh đá hắn ta một cái: “Đi đối phó Hóa Kiếm đi!”

Ế Kỵ khựng lại, không dám né cú đá này, cùng các hộ pháp khác tiến đến đối phó với kiếm tiên, vừa tới đã bị kiếm quang đẩy ra.

Loading...