Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 123
Cập nhật lúc: 2025-04-23 14:08:24
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhận ra bị Tiết Ninh lừa, Trường Thánh không giận mà còn cười.
Hắn ta cười lớn, mọi người đều bịt tai đau đớn ngồi xổm xuống.
Ngay cả Mộ Không Du và Nhiếp Bàn cũng không thể giữ được vẻ mặt điềm tĩnh, thân mình run rẩy kịch liệt, còn phải chia ra một ít linh lực để bảo vệ đệ tử phía sau.
Tần Bạch Tiêu nắm chặt kiếm Diệt Ma, sắc mặt trắng bệch nhìn mấy người đang chiến đấu trên không trung, mọi thứ trong tầm mắt khiến đến giờ hắn ta vẫn không thể nguôi ngoai.
Tin tức kiếm tiên chuyển thế là chuyện khắp thiên hạ đều biết, nhưng tin tức huynh trưởng thật sự là kiếm tiên, hiện tại chỉ truyền trong Vô Tranh Tiên Phủ.
Tiết Ninh.
Đó là Tiết Ninh, hắn ta tuyệt đối không nhìn nhầm.
Xem ra lúc đó hắn ta cảm nhận được ngọc bội không phải là ảo giác, nàng thật sự chưa chết.
Chỉ cần nghĩ một chút là biết rõ ràng nàng chưa chết, tại sao phủ chủ lại cố tình nói với hắn ta rằng nàng đã chết.
Phủ chủ chỉ muốn hắn ta phấn chấn lên, đừng cứ như vậy mà hủy hoại, dù cho là dựa vào hận ý, chỉ cần có thể đứng lên là tốt rồi.
Gió tuyết ở tầng thứ mười của Tư Các cực kỳ lạnh, mỗi ngày hắn ta đều sống không bằng chết, là dựa vào hận ý đối với sự bất công của thế gian mới từng ngày từng ngày mà chịu đựng qua.
Kiếm Diệt Ma và kiếm bản mệnh của hắn ta luôn ở bên cạnh, giúp hắn ta vượt qua khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng đau đớn đó.
Nhưng hiện tại hắn ta đột nhiên phát hiện, tất cả đều là hắn ta lo lắng vô ích.
Tiết Ninh chưa chết.
Thậm chí huynh trưởng cũng chưa chết.
Bọn họ đều sống rất tốt.
Điều này khiến hắn ta, kẻ đầy phẫn nộ, bi thương và đấu tranh trông giống như một trò cười.
Nụ cười của Ma thần mang theo uy áp vô tận, đại sư Hoàn Niệm của pháp tự Vạn Phật kinh ngạc hô lên: “Thiên Chiếu Thần Thể!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Thiên Chiếu Thần Thể.
Là đệ tử ưu tú của Tiên phủ, đương nhiên Tần Bạch Tiêu biết đó là gì.
Trước đây chiến thần mạnh nhất của Thần tộc chính là Thiên Chiếu Thần Thể, lấy sức một người nghiền ép Ma thần nhiều năm.
Ban đầu không phải Trường Thánh đã mạnh mẽ như vậy, theo sự gia tăng của những sinh mạng yếu đuối nhưng đầy dục vọng ở nhân gian, oán niệm và ô uế trên thế gian cũng ngày càng nhiều. Những năng lượng tiêu cực này nuôi dưỡng hắn ta, giúp hắn ta cướp đoạt sức mạnh của vô số Ma tộc rồi một lần nữa đứng trước chiến thần, hủy diệt Thiên Chiếu Thần Thể vốn được cho là không bao giờ diệt vong.
Chiến thần vừa chết, Thần tộc nhanh chóng tan rã, đánh đến cuối cùng lại là kiếm tiên của Tiên tộc đứng ra gánh vác tất cả.
Đây đều là những gì được ghi chép trong sử sách.
Kiếm tiên là vị Thượng tiên còn đáng sợ hơn Chiến thần, nhưng ngay cả hắn, sau khi ngã xuống và tái sinh cũng không phải là Thiên Chiếu Thần Thể.
Trên không trung, dấu vết bàn tay trên mặt Trường Thánh đã sớm biến mất, chiếc sừng bị thương đã hồi phục như cũ, dây leo của Na Sâm bị hắn ta chặt đứt.
“Có vẻ như trước đây ta đóng kịch, thật sự khiến các ngươi tin rằng ta không khó đối phó như tưởng tượng.”
Khóe miệng Trường Thánh nhếch lên, phía sau hắn ta là một cái bóng khổng lồ, như một con rồng có thể đạp tan nhân gian.
“Diễn kịch quá tốt cũng là một phiền toái.”
Hắn ta chẳng còn chút gì là dáng vẻ bị tổn thất vây quanh, Tần Giang Nguyệt nhìn chằm chằm vào hắn ta, cũng biết lúc đó mình mới trở về, có thể áp chế hắn ta khiến hắn ta rời khỏi nhân gian nhanh như vậy, một là vì bất ngờ, hai là vì hắn ta đang ngụy trang.
Ma quỷ chính là như vậy, hiểm ác xảo quyệt, giỏi ngụy trang, rất khó phân biệt khi nào là thật, khi nào là giả.
“Tiết Ninh.” Trường Thánh trực tiếp biến thành sinh vật giống rồng màu đen, đôi mắt tím, chiếc sừng đỏ như máu, tuyên cáo phán quyết của hắn ta đối với Tiết Ninh: “Ta sẽ g.i.ế.c ngươi, giam cầm thần hồn của ngươi, đày xuống Vạn Ma Uyên, chịu đủ mọi tra tấn, không được siêu sinh.”
Mặc dù ban đầu Ma thần đề cập đến chuyện Ma hậu chỉ để xem phản ứng thú vị của Tần Giang Nguyệt, Tiết Ninh đáp ứng hắn ta cũng không nhất định thật sự sẽ cưới nàng. Nhưng hắn ta có thể đùa giỡn người khác, còn Tiết Ninh ngược lại lấy vị trí Ma hậu để đùa giỡn hắn ta thì lại là chuyện khác.
Tiêu chuẩn kép thể hiện rất rõ ràng.
Trường Thánh nhẹ nhàng nói mấy câu khiến Tiết Ninh mặt mày tái mét.
Bản thể vẫn ở trên mặt đất, nàng vẫn cẩn thận vì sợ bị bắt, dứt khoát không quản phân thân, chỉ dùng bản thể đầu tiên nhanh chóng bỏ chạy.
Trường Thánh chính xác tìm ra bóng dáng chạy trên mặt đất, râu rồng bay lên, một vuốt nghiền nát hai con rối.
Tiết Ninh lập tức phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất không thể bò dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-123.html.]
Xong rồi.
Phân thân hữu dụng, có thể lừa được Ma thần, nhưng vấn đề là thứ này tiêu hao căn nguyên.
Đầu óc Tiết Ninh choáng váng, rõ ràng cảm nhận được sinh mệnh đang trôi đi.
Quá quen thuộc, lần trước lúc c.h.ế.t cũng chính là như vậy.
Nguy rồi.
Quả nhiên là đã chơi quá đà.
Trên trời không ngừng lóe sáng, chắc là Tần Giang Nguyệt lại đang đánh nhau với Ma thần, vừa rồi phía pháp tự Vạn Phật nói gì ấy nhỉ?
Ồ, Thiên Chiếu Thần Thể, nhớ ra rồi, trong nguyên tác lúc nam chính đánh Ma thần cũng đề cập đến Thiên Chiếu Thần Thể.
Thứ này rất huyền bí, phải tìm được điểm yếu mới có thể thật sự phá vỡ lớp vỏ không thể phá hủy của hắn ta.
Điểm yếu này Tiết Ninh nhớ, nhưng thứ này huyền bí ở chỗ điểm yếu thay đổi liên tục.
Cuối truyện điểm yếu là những phương pháp đó, không có nghĩa là bây giờ cũng vậy.
Tính toán thời gian, trong nguyên tác, trận chiến cuối cùng Tần Bạch Tiêu và Trường Thánh là bảy năm sau.
Bảy năm… hiện tại điểm yếu của hắn ta không thể nào là như vậy.
Tiết Ninh lật người, nằm ngửa trên mặt đất, nếu thật sự phải c.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi, đã sống lại oanh liệt một lần cũng không có gì quá nuối tiếc.
Chỉ là không thể chiếm được Tần Giang Nguyệt, hơi chút không hoàn mỹ.
Mặc dù thần hồn giao hòa cũng rất sảng khoái, nhưng dù đã tu tiên, nàng vẫn mang tâm thái của phàm nhân nên vẫn kém chút cảm giác.
Khi c.h.ế.t thì ngẩng đầu nhìn kỹ thế giới này vậy.
Thế giới bất công, mạnh được yếu thua, cũng có một bầu trời xanh thẳm.
Khoan đã.
Bầu trời xanh thẳm?
Tiết Ninh ngẩn ra, cố gắng mở to mắt, nhìn thấy ma khí đen ngòm đều biến mất.
Bầu trời như được rửa sạch, xanh như một hồ tiên.
Tần Giang Nguyệt cầm một cành hoa mộc mạc không hợp, nhẹ nhàng đưa vào tay áo, một động tác đơn giản, nhưng vì hắn làm nên lại thanh nhã vô cùng.
Tiết Ninh nằm đó, nhìn thấy tất cả tu sĩ đều xông lên vào khoảnh khắc này.
Đại trưởng lão Nhiếp Bàn của Tiên phủ trực tiếp hỏi: “Tiên tôn đánh lui Ma thần rồi sao?”
Tần Giang Nguyệt không trả lời, nhanh chóng tìm thấy chỗ Tiết Ninh đang chờ chết.
Nàng chậm rãi nở một nụ cười, trên người đau đến nhe răng trợn mắt.
Nàng muốn đứng dậy nhưng thật khó, không thể động đậy được. Trên trời bỗng nhiên mưa rào trong ngày nắng, hạt mưa gần như sắp rơi xuống người nàng, nàng đã thê thảm như vậy rồi, nếu còn bị mưa ướt, thật sự là c.h.ế.t quá khó coi.
Nhưng hạt mưa trong tưởng tượng không rơi xuống, không phải Tần Giang Nguyệt che mưa cho nàng, hắn đã ở ngay trước mặt, nhưng có người khác nhanh hơn hắn.
Không phải một người.
Là một nhóm người.
Những phàm nhân dũng cảm xông lên, dùng thân thể mỏng manh yếu ớt của mình, đối với tu sĩ và Ma tộc mà nói chẳng đáng kể gì để che chắn cơn mưa trong ngày nắng này cho Tiết Ninh.
Tiết Ninh sững người, kinh ngạc nhìn những khuôn mặt xa lạ nhưng đầy kiên định, nàng lại một lần nữa mỉm cười.
Lần này nàng không cảm thấy đau chút nào.
“... Cảm ơn.”
Nàng lẩm bẩm nói xong, cả người chìm vào hôn mê.
Đáng giá rồi.
Một đổi nhiều như vậy, lần này thật là đáng giá!!
Nhưng hình như nàng chưa chết...?