Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 126
Cập nhật lúc: 2025-04-23 14:09:21
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khuynh Thiên là đại hộ pháp của Ma thần, năng lực tất nhiên vượt xa một phàm tu như Tiết Tông.
Tiết Tông ở Vô Tranh Tiên Phủ có thể coi là trưởng lão, nhưng ở Thiên giới thì không là gì, nếu Khuynh Thiên muốn che giấu Tiết Tông thật không khó.
“Nhưng ta thấy không cần thiết.” Tiết Ninh khó hiểu nói: “Ma tộc làm việc luôn trực tiếp, Khuynh Thiên muốn ai, chỉ việc cướp đi thôi là được mà.”
“Ma tộc là như vậy.” Tần Giang Nguyệt nhìn nàng: “Nhưng con người không giống thế.”
Sự khác biệt lớn nhất giữa người và Ma tộc chính là trái tim đang đập trong lồng ngực.
Tuy rằng Khuynh Thiên không e dè gì, làm việc tùy ý, nhưng nếu nữ tử đó thực sự là Giang Mộ Vãn, người cùng Tiết Tông sinh ra một nữ nhi mà khi đó nữ nhi còn mới chào đời thì nàng không thể không có gì để e ngại.
Tiết Ninh im lặng, nét mặt không mấy dễ coi, Tần Bạch Tiêu ở bên ngoài đợi rất lâu, không nhận được hồi âm, vẫn không có ý định rời đi.
Hắn ta lấy hết can đảm xin gặp một lần nữa, rõ ràng là hôm nay nhất định phải gặp được kiếm tiên.
Tiết Ninh định thần, nắm lấy tay Tần Giang Nguyệt nói: “Ngươi gặp hắn đi, ta tránh mặt một chút.”
Nàng định đi ra ngoài, nhưng bị Tần Giang Nguyệt kéo lại.
“Ta không có chuyện gì là không thể để nàng biết.”
Hắn nói rất thoải mái, tay đã giơ lên, cửa phòng khách tự động mở, Tần Bạch Tiêu đứng bên ngoài hiện ra trong tầm mắt.
Tiết Ninh nghẹn lời, tim đập hơi nhanh: “...” Ngươi thì không có chuyện gì không thể để ta biết, nhưng Tần Bạch Tiêu thì khác mà!
“Ta vẫn nên tránh đi thì hơn.” Nàng bước đi, lại bị Tần Bạch Tiêu chặn đường.
“Ngươi ở đây là vừa hay.” Tần Bạch Tiêu đưa tay ra: “Ngươi có thể trả lại ngọc bội cho ta không?”
Tiết Ninh theo bản năng thò tay vào túi.
Nàng lại mang theo bên người, không bỏ vào nhẫn Càn Khôn sao?
Trong lòng Tần Bạch Tiêu có cảm xúc khó tả, đột nhiên cảm thấy lời mình nói quá lạnh lùng, bổ sung thêm: “Hiện tại chắc chắn ngươi không cần ta bảo vệ nữa, ngọc bội này theo ta nhiều năm, từ nhỏ đã mang, với ta rất quan trọng.”
Ngọc bội quan trọng như vậy, lúc đó lại không chút do dự đưa cho nàng.
Nhưng khi nàng bị c.h.ế.t đi lại không cho hắn ta bất kỳ tin tức nào.
Tiết Ninh mím môi, đưa ngọc bội ra, Tần Bạch Tiêu đến nhận, trong quá trình trao đổi, ngón tay hai người khó tránh khỏi có chút va chạm.
Khác với Tần Giang Nguyệt, tay của Tần Bạch Tiêu ấm áp, khô ráo, nhiệt độ vừa phải.
Chạm vào tay Tiết Ninh, hắn ta như bị điện giật, lập tức rút tay về.
“Vào đi.”
Tần Giang Nguyệt bất ngờ lên tiếng, hai người đứng ở cửa đồng loạt nhường đường cho nhau, dẫn đến khoảng trống ở giữa rất lớn.
“Nếu ngươi vì ta mà phải tránh đi thì không cần phải phiền phức như vậy.”
Tần Bạch Tiêu cúi đầu nói: “Ta chỉ có vài lời muốn nói với huynh... với Tiên tôn, rất nhanh sẽ đi, cũng không có gì không thể nghe.”
Tiết Ninh: “...”
Vấn đề là nàng không muốn nghe, không khí thật kỳ quái, hai huynh đệ một trước một sau, nàng giống như chiếc bánh sandwich, cảm thấy khó thở.
Tần Bạch Tiêu cũng không thoải mái, nhanh chóng đi vào trong, quỳ trước mặt Tần Giang Nguyệt, cúi đầu một lúc rồi kiên định ngẩng lên.
Tiết Ninh nhìn thấy cảnh này, lặng lẽ đóng cửa lại.
Nàng nhìn thì không sao, nhưng đừng có người đi ngang qua lại tò mò nhìn vào là được.
Mặc dù nơi kiếm tiên sống chắc chắn sẽ không có người ngoài tùy tiện đi qua.
Chọn một chỗ ngồi ở mép, Tiết Ninh cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình, liếc mắt thấy Tần Bạch Tiêu vẫn đang cẩn thận quan sát Tần Giang Nguyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-126.html.]
“Hậu bối mạo muội đến bái kiến Tiên tôn, sư tôn biết chắc chắn sẽ không vui.” Cuối cùng Tần Bạch Tiêu cũng mở miệng, lưng thẳng tắp, hai tay cầm lấy kiếm Diệt Ma: “Hậu bối không có việc gì khác để quấy rầy Tiên tôn, chỉ muốn trả lại vật này cho chủ nhân của nó.”
Vừa tiếp cận kiếm tiên, kiếm Diệt Ma rung lên dữ dội, phát ra tiếng kiếm kêu đầy sát khí.
Nhưng Tần Giang Nguyệt không có ý định nhận lại.
“Đã đưa cho ngươi thì là của ngươi.”
Hắn đưa tay ra: “Đứng lên, quỳ với ta làm gì.”
Tần Bạch Tiêu ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn bàn tay đưa ra, thật sự muốn đỡ hắn ta dậy sao?
Hắn ta vẫn còn ngơ ngác, Tần Giang Nguyệt đã chủ động nắm lấy tay hắn ta kéo dậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tiến bộ rất nhanh, thời gian ta đi ngươi đã chăm chỉ luyện tập.” Tần Giang Nguyệt thuận tay dò xét kinh mạch của hắn ta, khen ngợi một câu: “Không tệ.”
Mắt Tần Bạch Tiêu đỏ hoe: “Tiên tôn...”
“Thời gian ta đi”, trong lời nói của Tần Giang Nguyệt như thể chỉ là ra ngoài rèn luyện vài ngày, giống như trước đây rời tông đi làm nhiệm vụ, không phải là đã c.h.ế.t một lần rồi đổi một thân phận mới trở về.
“Ngươi nếu gọi ta như vậy mà thấy yên lòng thì cũng được.”
“Không phải vậy.” Tần Bạch Tiêu vội vàng phủ nhận.
Phải thừa nhận rằng trước khi đến đây, khi đứng ngoài cửa chờ đợi, hắn ta có chút oán hận.
Dù sao hắn ta cũng là em trai duy nhất mà Tần Giang Nguyệt để tâm trước khi thích Tiết Ninh.
Nửa đầu cuộc đời Tần Bạch Tiêu luôn được Tần Giang Nguyệt che chở, ngoài việc diệt yêu trừ ma và dạy dỗ hậu bối, Tần Giang Nguyệt quan tâm nhất chính là hắn ta.
Hai người từ nhỏ đã nương tựa vào nhau cùng lớn lên, tình cảm không thể không sâu đậm.
Nếu đã thân thiết như vậy, sao có thể không để ý việc Tần Giang Nguyệt trở về mà không báo tin đầu tiên cho hắn ta?
Nhưng hiện tại Tần Bạch Tiêu nhận ra rằng hắn ta thực sự không “oán hận”, chỉ quá vui mừng, vui mừng đến mức không biết làm sao.
Huynh trưởng đã trở lại, không hề hấn gì, chỉ là tốt hơn trước kia, hắn ta thật sự rất vui mừng.
“Huynh trưởng.”
Tần Bạch Tiêu khàn giọng gọi một tiếng, cúi đầu trên đầu gối của Tần Giang Nguyệt, yên lặng rơi lệ.
Tiết Ninh cũng cảm thấy mắt mình nóng lên, quay đầu tránh ánh nhìn, lén lau khóe mắt.
Tần Giang Nguyệt chú ý đến động tác nhỏ của nàng, đỡ Tần Bạch Tiêu dậy, nói: “Khi đó ta không muốn các ngươi vì ta mà rơi lệ, hiện tại cũng không cần. Nếu ngươi có dư năng lượng, hãy chuẩn bị thật tốt cho đại hội Tiên Môn một tháng sau, nhất định phải giành được thứ hạng tốt.”
Đại hội Tiên Môn lần này là phải đối mặt với toàn bộ Tu giới, không như trước phải xem môn phái, không có tông môn chính thức cũng không được tham gia.
Tu sĩ từ Trúc Cơ trở lên, dù là tán tu đều có thể tham gia đại hội lần này, tuy sau khi đạt thứ hạng chắc chắn sẽ phải đối mặt với trận chiến với Ma thần trong tương lai, nhưng thời buổi này thêm một phần sức mạnh là thêm một phần hy vọng trường tồn, nếu có thể mang lại lợi ích cho Lục giới, bọn họ tu đạo một lần cũng coi như đáng giá.
Đại hội lần này chắc chắn sẽ rất náo nhiệt, Tu giới ngọa hổ tàng long, chỉ nói riêng thiếu tông chủ Bồng Lai là Trương Chỉ bế môn tu luyện nhiều năm, kiếm pháp chưa chắc đã thua kém Tần Bạch Tiêu.
“Kiếm Diệt Ma không thể mang vào bí cảnh, ngươi phải dựa vào chính mình.” Tần Giang Nguyệt giơ tay lên: “Ta sẽ giữ nó cho ngươi trước, khi ra ngoài sẽ trả lại cho ngươi.”
Tần Bạch Tiêu hơi bối rối: “Ta dùng cái này, huynh trưởng dùng cái gì?”
“Ta thấy ngươi luyện song kiếm rất tốt, nó theo ngươi cũng rất thuận ý, mọi việc cứ như cũ là được, còn về phần ta.”
Tần Giang Nguyệt không nói hết, Tần Bạch Tiêu biết hắn không muốn nói, vốn định nấn ná thêm một chút, nhưng khi chạm phải ánh mắt của huynh trưởng, hắn ta nhận ra rằng dù thay đổi thân phận, nhưng ánh mắt tiễn khách của huynh trưởng vẫn không thay đổi chút nào.
... Được rồi.
“Vậy ta đi trước.” Mỗi bước đi, Tần Bạch Tiêu đều ngoái lại ba lần.
Một lúc sau Tần Giang Nguyệt mới nở một nụ cười ôn hòa, coi như là an ủi hắn ta.
Rõ ràng tâm trạng của Tần Bạch Tiêu đã tốt hơn nhiều, bước chân cũng nhanh hơn.
Chỉ là khi đi ngang qua Tiết Ninh, hắn ta hơi ngẩn ra, bước chân có phần lúng túng, đóng cửa rất vội vàng.