Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 129
Cập nhật lúc: 2025-04-23 14:09:27
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đã xuyên sách, làm nguyên chủ lâu như vậy, dù sau khi Trúc Cơ có hóa thành cơ thể của mình, nàng vẫn mang danh phận của nguyên chủ thì phải gánh vác trách nhiệm này.
Sau này cha mẹ của nguyên chủ cũng là cha mẹ của nàng.
“Nếu bà tự nguyện rời đi...”
Thậm chí tham gia vào cuộc “giả chết” này.
Thì nàng, với tư cách là “con gái” bị bỏ rơi cũng không còn trách nhiệm gì nữa.
Người trưởng thành phải tự chịu trách nhiệm, Giang Mộ Vãn cũng vậy.
“Còn về Tiểu Quy...”
Nàng cúi đầu nhìn bốn con rùa đang nhắm mắt tu luyện, đừng nghĩ rằng nàng không biết, mấy con này có chút sợ Tần Giang Nguyệt, không thực sự tu luyện nâng cấp vào lúc này.
Nhưng thôi, hiện tại nàng muốn nói chuyện cũng không tiện để chúng nghe.
“Ta cũng muốn nói rõ với chúng rồi để chúng tự quyết định có tiếp tục theo ta hay không.”
Tiết Ninh lấy hết can đảm, nói ra dự định đã có từ lâu.
Không phải của mình, càng quý giá càng khiến nàng cảm thấy không yên tâm khi sử dụng.
Tu sĩ kỵ nhất là trong lòng có điều gì đó không yên, lâu dài có thể sinh ra tâm ma.
Tiết Ninh nghiêm túc hỏi Tần Giang Nguyệt: “Ngươi thấy thế nào?”
Tần Giang Nguyệt dừng lại một lúc, ngón tay đặt lên mai của con rùa nhỏ ở giữa, nền tảng lập tức phản ứng, ánh sáng chói mắt lóe lên.
Tiết Ninh cảm thấy nóng, vội vàng thu nền tảng lại vào tay áo.
“Nàng đã nghĩ kỹ chưa?” Tần Giang Nguyệt hỏi lại nàng: “Dù có thể sẽ mất đi bảo vật quý giá này đi nữa?”
Tiết Ninh gật đầu: “Không phải của ta thì không phải của ta, cố giữ lại chưa chắc đã là điều tốt.”
Tần Giang Nguyệt bất ngờ tiến lại gần, kéo nàng lại, tay đặt lên vai nàng, cẩn thận nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng chọn cách xoa đầu nàng.
Tóc vừa mới được chải xong, hắn xoa rất cẩn thận, không làm rối chút nào.
“Nàng rất thông minh.” Tần Giang Nguyệt nói rất dịu dàng: “Nhưng nếu nàng hỏi ý kiến của ta, ta nghĩ không cần phải làm vậy.”
Tiết Ninh nhíu mày: “Tại sao?”
Giọng Tần Giang Nguyệt lạnh đi: “Ra đây.”
Rõ ràng câu này không phải nói với Tiết Ninh.
Nàng lập tức nhìn vào ống tay áo.
“Nó là bên ký khế ước lại, nàng nghĩ rằng linh thú không biết gì về phản ứng ngược ban đầu và huyết khế sau này sao?”
Nền tảng bị Tần Giang Nguyệt cưỡng ép triệu hồi, bốn con rùa trên đó, nguyên bản, màu tím, màu trắng, màu xanh, tám con mắt bị buộc mở ra, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng cứng rắn của kiếm tiên.
“...” Sao lại nhìn rùa như vậy!
Chẳng lẽ linh thú không thể có chút tâm sự và ngụy trang sao!!!
Sợ c.h.ế.t mất!!
Hiện tại tình huống thật là khó xử.
Rất khó xử.
Tiết Ninh và bốn con rùa, tám đôi mắt nhìn nhau chằm chằm, cả người lẫn rùa đều có chút ngột ngạt.
Vậy nên từ đầu đến cuối rùa nhỏ biết tất cả mọi chuyện sao?
Nó sớm biết rằng hôm đó cơ thể không ổn là do vấn đề từ khế ước thần hồn, mà những thao tác sau đó của Tần Giang Nguyệt là để giúp chúng tái lập khế ước.
Nó không nói gì, không để lộ chút dấu vết nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-129.html.]
Thật sự xứng đáng nhận giải Oscar!
Tiết Ninh hít một hơi: “Ta không ngờ mi còn có tài diễn xuất như vậy đó?”
Tiểu Quy ngượng ngùng rụt đầu lại: “Chuyện này... chuyện như vậy...” Nó liếc trộm Tần Giang Nguyệt, lẩm bẩm: “Tiên tôn cũng không nói gì mà?”
Phải rồi.
Tiết Ninh lại nhìn về phía Tần Giang Nguyệt.
“Những chuyện nó và nàng đã bàn bạc, ta không có tư cách can thiệp.”
Đây là câu trả lời của Tần Giang Nguyệt, nghiêm túc và chân thành, không có kẽ hở.
Tiểu Quy không kìm được giơ ngón cái lên, sau đó nhận ra việc này quá kỳ quặc, vội vàng thu lại.
Để tránh tiên tôn nghĩ rằng nó đang chửi bới.
“Ta cũng nghĩ như vậy!” Thực ra Tiểu Quy còn có lý do hơn cả Tần Giang Nguyệt: “Lúc đó, thực ra ta...”
Giọng nó trở nên thấp hơn, do dự một lúc rồi cắn răng nói: “Ta đã gặp Tiết tiên tử trong linh phủ của ta, ta thấy nàng ấy xuất hiện.”
Tiết Ninh sững người, đồng tử giãn ra: “Khi nào? Lúc khế ước có vấn đề sao?”
“Còn trước đó nữa.” Đã nói rồi, Tiểu Quy không còn úp mở: “Ta đã thấy nàng ấy trong huyết khế trong linh phủ của ta. Nàng ấy khác ngươi, vẫn u ám như trước. Ban đầu ta không biết chuyện gì xảy ra, sau đó mới biết là vì nàng ấy gặp chuyện.”
Đó là một câu chuyện không dài cũng không ngắn.
Nguyên chủ một mình tu luyện ở Cô Nguyệt Phong, vì quá gắng sức mà xảy ra sự cố, tẩu hỏa nhập ma, hôn mê mãi không tỉnh lại.
Quan hệ giữa nàng ấy và Tiểu Quy rất tệ, bình thường gần như không gặp mặt nên Tiểu Quy không phát hiện ra nàng ấy gặp vấn đề.
Cô Nguyệt Phong thường không có ai lên, Tần Giang Nguyệt lại rất ít quay về, nguyên chủ không muốn cầu cứu vì cảm thấy xấu hổ, sau đó muốn cầu cứu thì cũng không còn sức nữa. Quá cứng rắn dễ gãy, nàng ấy cứ thế chịu đựng cho đến khi chỉ còn một hơi thở.
Cuối cùng nàng ấy không cam lòng c.h.ế.t như vậy, cố gắng dùng cấm thuật nghịch thiên cải mệnh.
Đáng tiếc dù là cấm thuật cũng chỉ khiến cái c.h.ế.t của nàng ấy nhanh hơn mà thôi.
Tiết Ninh và nguyên chủ có một mối liên hệ qua một quyển sách trong ba ngàn thế giới, đúng lúc đó nàng gặp chuyện nên sự không cam lòng trước khi c.h.ế.t của nguyên chủ kết hợp với cấm thuật đã triệu hồi linh hồn của nàng.
Sự xuất hiện của nàng giúp cho một sợi hồn mỏng manh của nguyên chủ có thể tạm thời duy trì sự sống trong cơ thể, nhưng cũng không kéo dài được lâu. Dù nàng ấy có không muốn rời đi cũng phải ra đi, đến lúc đó cơ thể mà Tiết Ninh đang mượn sẽ cùng với cấm thuật mà bị hủy diệt.
Lần đó Tiết Ninh cãi nhau với Tần Bạch Tiêu, một hơi nghẹn trong lòng, cuối cùng nguyên chủ cũng được giải tỏa, rời khỏi cơ thể này và hoàn toàn tan biến.
Sau đó khế ước thần hồn của linh thú gặp vấn đề, trước khi hồn của nguyên chủ tan biến chỉ gặp Tiểu Quy một lần, ngoài việc giải thích nguyên nhân hậu quả, còn dặn dò về cấm thuật mà nàng ấy đã dùng.
“Ý của Tiết tiên tử là muốn ta truyền lại nội dung của cấm thuật cho ngươi để ngươi tìm cách tiếp tục ở lại, nàng ấy nghĩ rằng điều nàng ấy không làm được, nhưng ngươi có thể làm được, mà khi nàng ấy ra đi cũng có thể yên tâm.”
Tiểu Quy cúi đầu: “Nhưng sau đó ta phát hiện, hoàn toàn không cần tiết lộ những điều này, chân quân… Tiên tôn đã giải quyết mọi chuyện, hiện tại A Ninh vẫn khỏe mạnh, sau này cũng không sao, cấm thuật đó không cần nhắc đến nữa.”
“Là cấm thuật gì?”
Câu hỏi này là của Tần Giang Nguyệt, Tiểu Quy nghe giọng hắn là run lên, vội vàng nói: “Là thuật Ngự Hồn, nếu thành công, Tiết tiên tử có thể sống lại, nhưng sau đó cần phải liên tục nuốt linh hồn mới có thể duy trì sự sống.”
Đó chẳng khác gì tà ma.
Là phương pháp không thể sử dụng trừ khi đến đường cùng.
Tiết Ninh đột nhiên nói: “Lúc ngươi không có ở đó, ta đã gặp Khuynh Thiên dưới nhân gian và cũng xảy ra chuyện tương tự.”
Tần Giang Nguyệt nhìn sang, Tiết Ninh nhớ lại: “Khuynh Thiên mang theo chúng ma đi thu thập linh hồn và bột xương, không biết để làm gì.”
“Chắc chắn Tiên tôn biết! Nếu nói trên đời này ai thông thạo nhất về tà ma ngoại đạo thì chỉ có Tiên tôn thôi!”
Tiểu Quy thật sự biết nịnh hót, rõ ràng là linh thú của nàng lại chen chúc bên cạnh Tần Giang Nguyệt để lấy lòng.
Bốn con rùa, kích cỡ khác nhau, da khác nhau nhưng đều nói cùng một lời, kết hợp với dáng vẻ nghiêm túc của Tần Giang Nguyệt, thật sự rất buồn cười.
Vân Mộng Hạ Vũ
Không khí nghiêm trọng bị phá hỏng, Tiết Ninh có chút bất đắc dĩ xoa xoa trán: “Mấy đứa mi lại đây, đừng nói nữa, nói nhiều sai nhiều.”
Nhìn vẻ mặt của Tần Giang Nguyệt, cách tu luyện tà ma ngoại đạo thì người hiểu rõ nhất chắc chắn là Ma tộc, sao có thể là hắn? So sánh hắn với tà ma sao? Một người nghiêm túc như vậy chắc chắn không thích kiểu nịnh nọt này.
Tuy nhiên, Tần Giang Nguyệt cũng không quá để ý đến những điều đó.