Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 139

Cập nhật lúc: 2025-04-23 22:42:02
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiết Ninh bỗng cảm thấy có ai đó vỗ nhẹ vào lưng, nàng giật mình quay lại, thấy Ngân Tâm và Ngân Phong.

Họ mặc y phục màu tím của Hợp Hoan Tông, dưới ánh mắt đánh giá của các tiên tông khác, vui mừng và ngạc nhiên chào nàng.

“A Ninh? Thật sự là ngươi? Ta còn tưởng mình nhìn nhầm, nhưng Tiểu Phong nói chắc chắn là ngươi.”

Ngân Tâm không để ý đến cách các môn phái khác nhìn họ, nàng ấy đã quen rồi. Ngược lại đây là lần đầu tiên sau khi trưởng thành, Ngân Phong vừa xuống núi lại phải tham gia đại hội lớn như thế này, xung quanh toàn là các đệ tử đứng đầu các tiên tông, khiến hắn ta thực sự căng thẳng.

“A Ninh.” Ngân Phong khẽ nói: “Ngươi vẫn khỏe chứ? Gặp lại ngươi ở đây thật sự khiến ta rất vui mừng.”

Tiết Ninh cũng rất vui khi gặp lại họ, cười nói: “Ta rất khỏe, các ngươi đến lâu chưa?”

Họ hàn huyên, trông rất quen thuộc, hơn nữa Tiết Ninh ẩn dật ở Tiên phủ nhiều năm, các đệ tử đứng đầu các tiên tông khác gặp nàng không nhiều, nên dần dần cũng nghĩ rằng nàng là người của Hợp Hoan Tông.

Người của Hợp Hoan Tông sao lại đứng hàng đầu tiên? Mọi người đầy vẻ nghi ngờ, nhìn nhau thắc mắc, nhưng Thiếu chủ Bồng Lai, Trương Chỉ thì không ngạc nhiên.

Từ mức độ thân thiết của Mộ phủ chủ và Tiết Ninh lúc vừa ra khỏi bụng rắn mà xét, nàng không chỉ có thể đứng ở hàng đầu tiên.

Đứng lên vị trí cao nhất bậc thang thứ mười ba, Mộ phủ chủ e là cũng đồng ý.

Trương Chỉ không biết mối quan hệ giữa Tiết Ninh và kiếm tiên ra sao, chỉ nghĩ rằng nàng có quan hệ với Mộ Không Du.

Nữ đệ tử của Hợp Hoan Tông... quả nhiên bản lĩnh không nhỏ.

Nhưng nàng còn sống là tốt rồi.

Người khác tu luyện công pháp gì không liên quan đến hắn ta, mỗi người có con đường riêng, chỉ cần nàng không ngã xuống là tốt.

Trương Chỉ mặc y phục đỏ rực, tóc buộc cao, nổi danh trong đám đệ tử vì đã c.h.é.m g.i.ế.c đại yêu, đứng ở hàng thứ hai.

Tiết Ninh và người của Hợp Hoan Tông trò chuyện sôi nổi, hắn ta nhìn qua mấy lần nhưng nàng không hề phản ứng, dường như hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của hắn ta.

Trương Chỉ cúi đầu nhìn y phục đỏ của mình, trước đây luôn nghĩ rằng y phục đỏ của Bồng Lai quá nổi bật, bây giờ lại có chút nghi ngờ cuộc sống.

Chẳng lẽ thế này cũng không thấy sao?

Gương mặt Ôn Nhan ở hàng đầu tiên không tốt lắm, thân thể vẫn rất yếu, phải nhờ Tần Bạch Tiêu và Mộ Văn chăm sóc mới có thể yên ổn chờ đợi kiếm tiên.

Bên phía Tiết Ninh náo nhiệt như vậy, nàng ta cũng bị thu hút, lặng lẽ quan sát gương mặt quen thuộc mà có phần xa lạ kia, dần dần có chút sức lực.

Nàng ta ngẩn ngơ một lúc, dường như hiểu ra tại sao khi suy sụp đến mức suy tàn, đại sư huynh lại muốn ở bên Tiết Ninh.

Tiết Ninh không nhận ra Trương Chỉ nhưng lại rất nhạy bén với ánh nhìn của nữ chính.

Nàng chần chừ một lát rồi quay lại, hai người đối mặt nhau, băng sơn mỹ nhân mỉm cười, vẫn còn yếu ớt nhưng đầy thiện ý.

Tiết Ninh không do dự, cũng mỉm cười với nàng ta, giữa hai người không có chút xích mích nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tần Bạch Tiêu từ từ thả lỏng tay đang nắm chặt, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, lưng hắn ta đã đổ mồ hôi.

Hắn ta không biết mình lo lắng Tiết Ninh không quan tâm đến sư tỷ, khiến sư tỷ đau lòng nhiều hơn hay lo rằng Tiết Ninh sẽ cảm thấy không thoải mái khi gặp sư tỷ nhiều hơn.

Điều khiến Tiết Ninh bất ngờ là sự hiện diện của Mộ Văn bên cạnh Ôn Nhan.

Nàng ta không đi nhân gian bình ma, chỉ nghe người ta kể lại Tiết Ninh đã làm việc nghĩa gì đó, nàng ta thực sự không tin Tiết Ninh có lòng nghĩa lớn như vậy, nhưng nhiều người chứng kiến, họ sẽ không nói dối.

Ánh mắt của Mộ Văn vừa oán trách vừa ghen tị, Tiết Ninh không quan tâm, nhưng Mộ Văn lại chủ động tiến đến gần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-139.html.]

“?” Tiết Ninh cảnh giác, đại tiểu thư muốn làm gì? Nhiều người như vậy, không lẽ muốn động thủ sao?

Hiện tại nàng có thể chiến đấu với nàng ta nên không sợ, nhưng đánh nhau thì không có lợi gì, chỉ bị mọi người vây xem mà thôi.

Mộ Văn tiến sát gần nàng, trước tiên quét mắt nhìn hai đệ tử Hợp Hoan Tông, khi nhìn thấy Ngân Phong thì ánh mắt thay đổi chút, nhưng nhanh chóng biến mất.

“Ngươi.”

“Ta.” Tiết Ninh chỉ vào mình.

Tần Bạch Tiêu cầm kiếm tiến lại, muốn nói gì đó nhưng bị Mộ Văn ngăn lại.

“Ta đâu có ăn thịt nàng đâu!” Mộ Văn trừng mắt nhìn Tiết Ninh, dữ dằn nói: “Ta chỉ muốn nói với ngươi một câu.”

“Câu gì?” Tiết Ninh bắt đầu tò mò.

Mộ Văn hung hăng nói: “Không ngờ ngươi có thể ở tầng chín của Tư Các một tháng, trước đây là ta coi thường ngươi rồi.”

Nàng ta cũng từng bị phạt ở tầng chín, chỉ có bảy ngày thôi mà nàng ta cảm thấy như c.h.ế.t tám lần, vậy mà Tiết Ninh, người nàng ta từng coi là phế vật lại ở đó một tháng.

“Còn việc bình ma lần này ngươi cũng rất giỏi, nhưng ta sẽ không thua ngươi.” Nàng ta vung tay: “Ta tôn trọng ngươi là một nữ tu lợi hại, nhưng không có nghĩa là ta quên những gì ngươi đã làm trước đây, sau này ta sẽ vẫn để mắt đến ngươi, lần này đại hội Tiên Môn vào mật cảnh, ta cũng sẽ không thua ngươi!”

Đại tiểu thư nói xong rồi quay người rời đi, Tần Bạch Tiêu quan sát sắc mặt Tiết Ninh, nhẹ giọng nói: “Tính cách nàng ấy như vậy, ngươi đừng để tâm.”

Tiết Ninh chưa kịp trả lời thì Ngân Tâm đã nhíu mày, nói: “Đang đứng yên lành ở đây, bị người ta đến quấy rối, không lý gì lại không để tâm? Quan hệ sư huynh muội các ngươi tốt, Tần sư huynh có thể nhường nhịn Mộ sư muội, nhưng không nên yêu cầu sư muội của ta cũng làm thế.”

Tần Bạch Tiêu vốn ít giao tiếp với người của Hợp Hoan Tông, lúc này không thể không chú ý: “Sư muội của ngươi?”

Ngân Tâm cứ nghĩ rằng Tiết Ninh ở Tiên phủ không người nương tựa, dù có đứng ở hàng đầu tiên cũng bị người của Tiên phủ đố kỵ.

Nàng ấy không ít lần thấy người của Tiên phủ lạnh nhạt, sợ Tiết Ninh bị bắt nạt, lập tức như chim mẹ che chở Tiết Ninh sau lưng.

“Đúng, sư muội của ta! Sao nào? Kiếm của Tần sư huynh tuy lợi hại nhưng thật sự đánh nhau, chưa chắc ta đã thua.”

“Chuyện gì vậy?”

Một giọng nói nhàn nhã vang lên: “Sao Bạch Tiêu sư huynh và sư tỷ Hợp Hoan Tông lại muốn đánh nhau rồi?”

Mọi người quay lại nhìn, thấy một nam tử ngồi trên kiệu lụa mỏng đi tới, kiệu được khiêng bởi bốn người giấy, mỗi người giấy đều có pháp lực cao cường, rõ ràng là búp bê do đạo quân tạo ra.

Phong cách xuất hiện đặc trưng như vậy, không cần hỏi cũng biết là ai.

Giang Thái Âm.

Kẻ thù không đội trời chung trước đây của nguyên chủ, con trai duy nhất của Giang trưởng lão.

Giang Thái Âm từ kiệu trắng bước xuống, áo xanh như nước, tóc dài gọn gàng buộc trong ngọc quan, mắt hạnh hiền lành lười biếng, ánh mắt chạm vào ánh nhìn của Tiết Ninh.

Là nàng ấy à?

Vị trí của Giang Thái Âm cũng ở hàng đầu tiên, Giang trưởng lão là đại sư luyện khí, tính cách có chút ẩn dật, rất ít khi rời khỏi luyện khí các, hôm nay dù có đại hội cũng không định ra ngoài.

Giang Thái Âm theo họ mẹ, cha không rõ, nhưng không ai dám xem thường hắn ta.

Giới tu hành coi trọng nhất là sức mạnh, mẹ hắn ta mạnh mẽ thì không ai quan tâm cha hắn ta là ai.

Giang Thái Âm kế thừa chí nguyện của mẹ, cũng là một khí tu. Trước đây khi Ôn Nhan chăm sóc Tần Giang Nguyệt ở sau núi, nơi ở là pháp khí do hắn ta chế tạo ra.

Loading...