Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 142

Cập nhật lúc: 2025-04-23 22:43:05
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đệ tử ở lớp thì thầm to nhỏ, tưởng rằng kín đáo, nhưng người trên bục lại nhìn thấy rõ ràng.

Mộ Không Du không kiên nhẫn làm những việc phát biểu này, cảm thấy rườm rà và dài dòng, nhưng với thân phận của hắn ta thì phải gánh vác trách nhiệm này.

Hắn ta đã miễn cưỡng như vậy rồi mà người dưới kia lại còn không nghe cho đàng hoàng?

Đặc biệt là Tiết Ninh, đứng trong đám đệ tử của Hợp Hoan Tông đã đành, lại còn thân mật trò chuyện với gã nam tu sĩ của Hợp Hoan Tông, trông chẳng đứng đắn chút nào, nàng đặt hắn ta ở đâu, lại đặt Tiên tôn ở đâu?

Thật là bản tính khó dời, gan to bằng trời.

Bỗng nhiên Mộ Không Du cảm thấy không thoải mái, trực tiếp dừng lời nói ban đầu, nhìn chằm chằm xuống dưới đài: “Tiết Ninh, ngươi lên nói xem, bổn tọa vừa mới nói gì.”

Mọi ánh mắt ngay lập tức tập trung vào Tiết Ninh, chỉ có Tần Giang Nguyệt là nhìn lên Mộ Không Du.

Mộ Không Du giả vờ như không cảm nhận được, Tần Giang Nguyệt nghiêng đầu, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên ngón cái, mỗi lần vuốt một cái, Mộ Không Du lại cảm thấy như ngàn cân đè nặng.

Tiết Ninh bất ngờ bị gọi tên, sắc mặt mơ màng trong giây lát, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Mộ phủ chủ, cũng biết chắc mình không chú ý nghe giảng đã bị phát hiện.

... Nàng thật sự không biết vừa rồi hắn ta đã nói những gì.

Khó khăn quay đầu lại, phát hiện Ngân Tâm cũng mơ màng như mình.

Được rồi, nàng ấy cũng không nghe.

Ngân Phong thì đừng có mong đợi, hắn ta vừa mới nói chuyện riêng với nàng.

Mộ Không Du bày ra cảnh này khiến nàng nhớ lại những lần hiệu trưởng phát biểu thời đi học.

Còn thấy nhớ nhung.

Hàng đầu tiên, quả thật Tần Bạch Tiêu nghiêm túc lắng nghe, muốn giúp đỡ, nhưng vì khoảng cách mà bất lực.

Trương Chỉ di chuyển một chút, vừa định mở miệng thì nghe thấy giọng của Tiết Ninh vang lên.

“Những lời vàng ngọc của phủ chủ, vãn bối không tiện lặp lại, chỉ nói cảm nghĩ thôi.”

Mộ Không Du biết nàng chẳng nghe gì cả, thật sự không đặt lời hắn ta vào mắt.

Hắn ta định phát tác, Tiết Ninh đã chặn lại bằng cảm nghĩ của nàng.

“Lời phát biểu của phủ chủ lần này thâm sâu huyền diệu, rộng rãi mà nghiêm khắc, sau khi vãn bối và các đồng môn nghe xong đều được lợi ích rất nhiều, cảnh giới tư tưởng có bước đột phá rõ rệt.” Tiết Ninh nói liền mạch: “Mặc dù phủ chủ nói không nhiều, nhưng mỗi câu đều chứa đựng đạo lý lớn, đáng để chúng ta về ngẫm nghĩ kỹ càng. Ta mạn phép đề nghị các đồng tu, hãy vỗ tay nhiệt liệt cảm ơn bài phát biểu của phủ chủ!”

Mộ Không Du ngơ ngác.

Dưới đài, mọi người cũng đều sững sờ.

Tiết Ninh thấy họ không động đậy, lại nói: “Ngẩn ra làm gì, vỗ tay đi!”

Mọi người bừng tỉnh, vô thức vỗ tay.

“Chưa đủ nhiệt tình, nhiệt tình hơn nữa để phủ chủ cảm nhận được sự chân thành của chúng ta nào!”

Thế là mọi người vỗ tay mạnh hơn.

Mộ Không Du: “...” Một hơi nghẹn ở ngực, không thở ra được, suýt chút nữa nghẹt thở.

Kỳ lạ thật, nghe những lời khen ngợi giả dối của nàng, tâm trạng của hắn ta lại thật sự khá hơn chút.

Những lời sau cũng không cần nói nữa, Tiết Ninh đã trực tiếp kết thúc giúp hắn ta rồi, còn nói gì nữa?

Mộ Không Du cũng thực sự không chịu nổi áp lực từ kiếm tiên, vội vã kết thúc phát biểu và quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Hắn ta đã lui xuống, tức là nhân vật chính nên xuất hiện rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-142.html.]

Hóa Kiếm Thanh Diệu Tiên Tôn.

Phía dưới vừa rồi còn ồn ào đột nhiên im lặng.

Tiếng vỗ tay ngừng lại, Ngân Phong vẫn đang khâm phục Tiết Ninh: “A Ninh, ngươi thật có cách, vừa rồi ta thật sự lo lắng c.h.ế.t đi được.”

Tiết Ninh nghĩ bụng ta cũng cưỡi hổ khó xuống, Tiểu Phong ngươi đừng lại gần nữa, ta giờ mới hiểu tại sao đột nhiên Tần Giang Nguyệt không cho nhìn nữa, lúc này thậm chí hắn còn không muốn nói chuyện, trực tiếp biến mất.

Đúng là một dự báo ngầm mà.

Tiết Ninh cố gắng giữ khoảng cách với Ngân Phong, ánh mắt nhìn về phía Ngân Tâm, Ngân Tâm hiểu ý kéo em trai lại.

“Tiểu Phong, tỷ có chuyện muốn nói với ngươi.”

Kiếm tiên không nói lời nào rời đi, mọi người tuy kinh ngạc nhưng cũng không quá thất vọng.

Dù gì đó cũng là kiếm tiên, làm gì đều có lý do của Tiên tôn, hắn đích thân đến, cho phép chúng sinh nhìn thấy chân dung thực sự của hắn, nghe nửa buổi mở đầu của Mộ Không Du đã là ân huệ lớn rồi.

Giờ hắn đi rồi, tuy tiếc nuối khi không được nghe kiếm tiên phát biểu khích lệ, nhưng cũng thấy ổn.

Sau đó đại sư Hoàn Niệm của pháp tự Vạn Phật bắt đầu nói về đại hội tỷ thí của Tiên Môn một tháng sau, lần tỷ thí này rất đặc biệt, thường thì khi thăm dò bí cảnh, được phép lập đội cùng đi, có thể tính điểm đội, cũng có thể tính điểm cá nhân.

Nhưng lần này chỉ tính điểm cá nhân, sau khi vào bí cảnh sẽ ngẫu nhiên biến đổi dung mạo của đệ tử để tránh nhận ra nhau và lập đội vi phạm quy định.

Trong bí cảnh, mỗi người chỉ được mang theo một pháp khí và không thể là pháp khí bản mệnh của mình, tất cả đều do Tiên phủ chuẩn bị trước.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khi vào bí cảnh, nếu tìm được pháp khí thuận tay hơn cũng tính là bản lĩnh của mình, có thể tùy ý sử dụng.

Tiêu chuẩn kết thúc đại hội tỷ thí là ai đạt được một nghìn điểm trước, hoặc ai lấy được phần thưởng lớn nhất của lần tỷ thí này - Thiên Huyền Đan.

Thiên Huyền Đan, Tiết Ninh đã thấy qua vô số lần trong nguyên tác, là bảo vật của tu sĩ tu tiên, tuổi thọ cũng không thể nói là thực sự trường sinh bất lão, nhưng uống Thiên Huyền Đan thì có thể đạt được thân thể thực sự trường sinh bất lão.

Dù không tiến giai, cũng không cần lo lắng về Thiên Nhân Ngũ Suy, tuổi thọ chấm dứt.

Điều này còn hấp dẫn hơn so với bảo vật do các trưởng lão của các tiên tông ban tặng sau đại hội tỷ thí, vừa nghe đã biết là do kiếm tiên ban cho.

Tiết Ninh không khỏi nghĩ đến Nhân Hoàng đã chết, mục đích lần này đến Vô Tranh Tiên Phủ chính là để có được một viên Trường Sinh Đan.

Đáng tiếc là định mệnh không thể cho hắn ta có được nó.

Sự cố xảy ra trong chuyến đi của Nhân Hoàng, Tiên phủ vẫn đang điều tra, Giang Trạm còn mang theo con trai của Nhân Hoàng sống trong Tiên phủ, nói ra thì cũng đã vài ngày nàng chưa gặp hắn ta.

Không biết khi nghe tin về Thiên Huyền Đan, Giang Trạm sẽ có cảm tưởng gì.

“Phạm vi của bí cảnh sẽ thu hẹp theo thời gian, đến lúc đó các đệ tử ở ngoài phạm vi sẽ bị loại. Nếu không ai có thể tìm được Thiên Huyền Đan trong lần đại hội này thì người cuối cùng còn lại trong bí cảnh sẽ là quán quân.”

Đại sư Hoàn Niệm nói đến đây, quy tắc cơ bản cũng đã giảng xong.

Nói đơn giản, lần này đại hội Tiên Môn chính là nhặt trang bị, giống như kiểu COSPLAY thi đấu ăn gà.

Dù sao thì Tiết Ninh cũng hiểu như vậy.

Đại hội bái kiến vì kiếm tiên rời đi trước mà nhanh chóng kết thúc, Ngân Phong còn muốn kéo Tiết Ninh nói chuyện cũ, nhưng Ngân Tâm đã giữ hắn ta lại.

“A Ninh, ngươi có việc thì cứ đi trước, sau này dùng tín phù liên lạc là được.”

Tiết Ninh nhớ đến Tần Giang Nguyệt, nhanh chóng nói lời từ biệt rồi rời đi, Ngân Phong luyến tiếc không muốn rời, bị Ngân Tâm gõ một cái lên đầu.

“Đệ còn chưa hiểu sao? Trước đây là ta hồ đồ, tưởng A Ninh là tán tu, còn muốn lôi kéo nàng vào Hợp Hoan Tông làm đạo lữ cho đệ, giờ thì đừng có mơ nữa.”

Tuy Ngân Phong nhỏ tuổi nhưng không ngốc, tất nhiên hiểu được tại sao tỷ tỷ lại bảo hắn ta đừng nghĩ ngợi.

“Tỷ tỷ hiểu lầm rồi, ta cũng không nghĩ gì cả, chỉ muốn làm bạn với A Ninh, nói vài câu thôi.” Ngân Phong lộ vẻ ấm ức: “Chuyện này cũng không được sao?”

Loading...