Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 153
Cập nhật lúc: 2025-04-23 22:43:28
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Pháp khí của luyện khí sư hoàn thành, tất nhiên phải thử nghiệm uy lực, sau khi Tuyết Ẩn Phong giao cho Giang trưởng lão đã trở thành nơi thử nghiệm của họ.
Đình đài bay của Giang Thái Âm là tác phẩm đắc ý của hắn ta, tuy chỉ là pháp khí bay nhưng đẹp đẽ tinh xảo như cung trăng, phòng ngự cao, đi ngàn dặm mỗi ngày, nam tu nữ tu đều rất ghen tị.
Khi Tiết Ninh đọc sách cũng rất ghen tị với những thứ tốt của nam phụ này, nghĩ nếu có bán ra chắc chắn mình sẽ mua một cái.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng bây giờ tâm trạng của nàng hoàn toàn khác.
Cuối cùng Giang Thái Âm cũng chú ý thấy ở đây còn có người khác, cau mày nhìn qua, không vui nói: “Ai ở đây? Không phải đã nói không có việc thì đừng đến đây sao? Ta thường thử nghiệm pháp khí ở đây, nếu làm ngươi bị thương thì sao?”
Trong lòng là ý tốt nhưng khi thấy người bước ra là Tiết Ninh, Giang Thái Âm im lặng.
Có lẽ hắn ta cũng biết làm những việc này trong nhà của người khác là không đúng, nhưng nơi này đã giao cho mẹ hắn ta, mẹ hắn ta lại giao cho hắn ta quản lý thì nơi này là của hắn ta, sao có thể cứ mãi nhớ đến quá khứ được?
“Là ngươi à.” Thái độ của Giang Thái Âm hòa nhã hơn trước đây, nhưng quan hệ giữa hắn ta và Tiết Ninh thực sự không tốt, cũng chỉ là không mỉa mai lạnh lùng nữa mà thôi: “Ta còn bận, ngươi có việc thì nói nhanh, không có thì rời khỏi đây đi.”
“Ngươi nghĩ ta đến tìm ngươi?” Tiết Ninh chậm rãi nói.
Giang Thái Âm cau mày: “Ngươi đến chỗ ta, không phải tìm ta thì làm gì?”
Tiết Ninh không nói thêm nữa.
Người ta cũng không nói sai.
Thời gian đổi thay, vật đổi sao dời, trách ai đây?
Không thể trách ai được.
Người c.h.ế.t như đèn tắt, bụi về với bụi, đất về với đất.
Nỗi buồn dâng lên trong lòng, Tiết Ninh nhạt nhẽo nói: “Ta không tìm ngươi, chỉ là hôm nay bất chợt muốn về nhà cũ tìm chút đồ, nhưng giờ xem ra không tìm được rồi.”
Mấy chữ “nhà cũ” khiến trái tim sắt đá của Giang Thái Âm cũng cảm thấy không dễ chịu, qua một lúc lâu không nói gì.
Tiết Ninh cũng không muốn nói gì thêm với hắn ta, quay lại trong động phủ đổ nát mà nàng cố gắng giữ lại, quả nhiên tấm gương không có phản ứng gì, nơi này thật sự quá đổ nát, không tìm được bất cứ dấu vết gì của quá khứ, ngay cả tấm gương cũng không kích hoạt được.
Trong lòng như có gì đó đang đau nhói, cuối cùng Tiết Ninh không thể giữ bình tĩnh, từ cửa đi ra, đứng giữa đống đổ nát nhìn lên Giang Thái Âm: “Khi còn sống cha ta rất quan tâm đến ngươi, ngươi còn nhớ không?”
Giang Thái Âm ngồi trong đình không nói gì, biểu cảm không dễ nhìn.
“Trước kia ta và ngươi đùa giỡn, cha ta luôn đứng về phía ngươi, bất kể đúng sai đều bắt ta xin lỗi ngươi, trách mắng ta, ngươi còn nhớ không?”
“Đó là vì Tiết trưởng lão công bằng, ta chưa bao giờ vu khống ngươi, vốn dĩ đều là lỗi của ngươi.”
Tiết Ninh gật đầu: “Được. Ngươi từng ghen tị với Ôn sư tỷ và Tần Bạch Tiêu vì có thể học kiếm, ngươi cũng muốn làm kiếm tu, cha ta là kiếm tu hàng đầu, ngươi thấy ông có thể dạy ra được đệ tử ưu tú như Tần Giang Nguyệt nên muốn ông cũng dạy ngươi. Là con trai duy nhất của Giang trưởng lão, ngươi lại không muốn đăng ký ở Tuyết Ẩn Phong, cha ta không ngại chút nào, ngươi muốn học thì ông không giấu gì, cuối cùng là tự ngươi nhận ra mình không có năng lực, nhìn Tần Giang Nguyệt lại khiến mình cảm thấy vô dụng hơn, trước mặt Ôn sư tỷ càng không có mặt mũi nên ngươi mới từ bỏ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-153.html.]
“Ngươi nhắc đến những chuyện cũ này làm gì?” Giang Thái Âm bay xuống đình, đứng trước mặt nàng, nói: “Chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi, sao ngươi vẫn thích lật lại chuyện cũ như vậy chứ?”
Đột nhiên Tiết Ninh cười lên: “Ngươi nói đúng, lật lại chuyện cũ không có ý nghĩa, người đi trà lạnh, nói những chuyện đã qua để làm gì?”
Nàng liếc nhìn nơi nguyên chủ từng sống hơn trăm năm: “Dù sao họ đều c.h.ế.t rồi, nơi này giao cho ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm, muốn phá hủy thế nào cũng đúng, không ai có thể chỉ trích ngươi.”
Giang Thái Âm bị nụ cười của nàng làm cho toàn thân khó chịu.
“Ta biết ngươi trách ta, ngươi nói thẳng ra đi, việc này là ta suy nghĩ không chu toàn, nhưng khi Tiết trưởng lão qua đời, thậm chí ngươi không muốn gặp mặt ông lần cuối, sau này càng không trở về, ở lại Cô Nguyệt Phong của chân quân, ai cũng nghĩ ngươi không còn lưu luyến nơi này nữa.”
Giang Thái Âm biện hộ cho mình: “Ngay cả ngươi là hậu nhân cũng không quan tâm nơi này, sao ta là người ngoài lại để tâm? Ta tự nhiên coi đây là nơi vô dụng mà xử lý.”
Người ngoài. Trưởng bối quen thuộc nhiều năm, dốc lòng yêu thương hắn ta, cuối cùng chỉ là người ngoài không liên quan. Di vật cố cư của ông là vô dụng, giữ lại cho người khác dùng cũng không được, cứ thế bị phá hủy một cách tùy tiện.
Giang Thái Âm lạnh lùng đến cùng cực.
Tiết Ninh im lặng một lúc lâu rồi bình tĩnh nói: “Có lẽ ngươi nghĩ ngươi nói đúng, lời nào cũng có lý. Nhưng trong lòng ta không yên, có lẽ không đánh một trận với ngươi thì ta không thể ngủ ngon.”
Giang Thái Âm lạnh mặt nói: “Nếu điều đó có thể làm ngươi ngủ ngon, vậy thì đến đây, ta không đánh trả.”
Tiết Ninh lắc đầu nói: “Hãy lấy hết bản lĩnh ra, ngươi không đánh trả ta còn không thoải mái. Ta muốn công khai, ngay tại nơi này ngươi sẽ bại dưới tay ta.”
Giang Thái Âm lười biếng mở to mắt, bộ áo màu xanh nhạt nhìn khá duyên dáng: “Thật là kiêu ngạo, nhưng giờ ngươi đúng là thẳng thắn hơn trước kia, có vẻ ở bên Tiên tôn thực sự làm ngươi tiến bộ không ít.”
“Ta có thẳng thắn hay tiến bộ hay không đều do ta muốn chứ không phải do nam nhân ban ơn.” Tiết Ninh không nói thêm, cầm lấy Ngọc Cốt Chi Hoa lao vào đánh với hắn ta.
Đây là một khu vực hoang tàn, ngược lại không cần lo lắng làm tổn thương ai hay phá hoại gì, đánh rất là thoải mái.
Giang Thái Âm chưa kết đan, nói về tu vi thì cũng ngang ngửa với Tiết Ninh, cao nhất chỉ hơn nàng một cảnh giới nhỏ.
Trước khi vào bí cảnh của đại hội Tiên Môn, có cơ hội như vậy để hiểu rõ thực lực của nhau cũng là một niềm vui bất ngờ.
Tiết Ninh tập trung, thấy Giang Thái Âm vẫn còn kiềm chế, không khỏi cười nói: “Đã nói không cần nhường, ngươi vẫn còn muốn nhường ta sao? Vậy thì ta không khách khí đâu, vua rác rưởi.”
Giang Thái Âm mở to mắt: “Ngươi nói gì?”
“Thì ra ngươi có thể mở to mắt, ta tưởng từ khi sinh ra ngươi đã có mắt nhỏ nên luôn giả vờ nửa mơ nửa tỉnh, sợ người khác phát hiện khuyết điểm của ngươi.” Tiết Ninh nói với giọng điệu ôn hòa nhưng lời nói lại rất kích động: “Gọi ngươi là vua rác rưởi không sai chứ? Pháp khí của ngươi đủ loại lớn nhỏ, có tốt thì cũng có xấu, xấu chắc chắn nhiều hơn tốt, không phải là rác rưởi sao?”
Luyện khí sư nào chịu nổi người khác nói pháp khí của mình là rác rưởi, quả nhiên Giang Thái Âm không kiềm chế nữa, nghiêm túc đánh với Tiết Ninh.
Tiết Ninh đạt được mục đích, nghiêm túc đối diện với trận chiến không lường trước này.
Đây coi như lần đầu tiên có cơ hội đối đầu với người thực sự ngang ngửa về tu vi, nàng rất trân trọng cơ hội này.
Giang Thái Âm là luyện khí sư, nàng là pháp tu mộc linh căn, hai người đánh nhau rất vòng vo, một người dùng pháp khí nhiều hơn, một người dùng pháp thuật nhiều hơn.
Kim linh căn sinh hỏa, điều khiển pháp khí luôn mạnh mẽ, pháp khí của Giang Thái Âm lại nhiều, mỗi cái đối phó với nàng đều là tiên phẩm, hắn ta quyết bắt nàng phải xin lỗi vì từ “rác rưởi”.