Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 158

Cập nhật lúc: 2025-04-23 22:43:39
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiết Ninh nằm một lúc mới nói: “Nếu ta thực sự thay lòng đổi dạ muốn tìm người khác, chàng chỉ buồn thôi, lúc đó ta e rằng cũng không để tâm đến.”

Tần Giang Nguyệt cõng nàng đi vào Tập Kiếm Các: “Như vậy cũng tốt.”

“Cũng tốt?”

“Ít nhất giữa chúng ta có một người vui vẻ.”

... Có cần trao giải “người yêu cũ tốt nhất” cho chàng không?

“Sao trước đây miệng chàng không ngọt như thế này? Bây giờ ngược lại như bôi mật vậy.”

Toàn thân Tiết Ninh tê dại, không nhịn được lắc lư trên người hắn.

Khi vào trong Tập Kiếm Các, nàng từ trên lưng Tần Giang Nguyệt xuống.

Tần Giang Nguyệt xem xét xung quanh, tay cầm gương quá khứ nhưng chưa lần nào kích hoạt.

Tiết Ninh đi theo sau nhìn một lúc, thấy hắn cố tình bận rộn, tai đỏ ửng, lại từ phía sau ôm lấy hắn.

“Ta không vui là vì chàng không quan tâm đến vết thương ta bị Giang Thái Âm để lại, còn nói lời hắn không sai, ta suýt nghĩ rằng chàng sẽ rút lui, buông tay ta.” Nàng lẩm bẩm: “Sau đó còn nói ta nóng nảy, bảo ta không nên làm quá... Tất nhiên ta sẽ suy nghĩ lung tung và không vui. Nhưng sau đó ta thấy trong lòng rất khó chịu, không chỉ vì những chuyện này, cơ thể vẫn có chút không thoải mái, sau ba ngày luyện hóa toàn bộ sức mạnh của trái tim Ma thần mới cảm thấy tốt hơn.”

“Có lẽ vẫn bị ảnh hưởng, ảnh hưởng này bây giờ không biết đã hoàn toàn hiểu rõ chưa?” Nàng nhẹ nhàng hôn lên lưng hắn, rất nhẹ, nghĩ rằng hắn sẽ không nhận ra, nhưng Tần Giang Nguyệt là kiếm tiên, sao có thể không nhận ra được chứ, vai và cổ hắn ngay lập tức căng thẳng, tim đập nhanh hơn, người có chút bối rối.

“Sao ta nỡ để chàng buồn được.” Nàng thì thầm: “Sau này chàng cũng đừng làm ta buồn nữa.”

Tần Giang Nguyệt vừa định quay lại, gương quá khứ trên tay hắn đột nhiên phát sáng, vị trí là điện bên phía Tây của Tập Kiếm Các.

Hai người cùng nhau đi vào, bên trong bày trí đơn giản, chỉ có bồ đoàn, ghế mềm và một bức tranh.

Tần Giang Nguyệt phục hồi nơi này theo dấu vết còn lại từ đống đổ nát, tốn không ít linh lực.

Gương quá khứ được kích hoạt vì bức tranh này.

Tần Giang Nguyệt kéo Tiết Ninh lại gần, cùng nàng nhìn vào gương, trong gương hiện ra một khuôn mặt rất giống nàng, nhưng rõ ràng già dặn hơn.

“Là sư mẫu.”

Dù là nguyên chủ hay bản thân Tiết Ninh đều chưa thực sự gặp qua Giang Mộ Vãn.

Đây là lần đầu tiên Tiết Ninh nhìn thấy đối phương qua gương quá khứ.

Giang Mộ Vãn mặc áo dài rộng rãi, búi tóc đơn giản, chỉ cài một chiếc trâm ngọc xanh, áo dài cũng màu xanh đen, phong cách giống hệt nguyên chủ nhưng sắc mặt của bà yên tĩnh và dịu dàng, không tỏ ra u ám.

Trong gương, bà đang mỉm cười hướng về phía trước, gương chuyển hướng hiện ra khuôn mặt của Tiết Tông, khuôn mặt này Tiết Ninh đã thấy trong mơ, giống y như đúc.

Tiết Tông đang vẽ, vẽ dáng vẻ mang thai của Giang Mộ Vãn, vẽ được một lúc, Giang Mộ Vãn đột nhiên ôm bụng nhíu mày, miệng kêu đau, Tiết Tông ngay lập tức bỏ mọi thứ tiến đến ôm lấy bà.

Hình ảnh dừng lại ở đây, Tiết Ninh rời mắt khỏi gương nhìn bức tranh, người phụ nữ mang thai trong tranh chưa được vẽ hoàn chỉnh, phía dưới tranh còn có những nét vẽ lộn xộn, là dấu vết do tác giả vội vàng bỏ bút.

Tiết Tông chưa bao giờ hoàn thành bức tranh này, cũng không sửa lại, cứ thế treo ở đây, dùng pháp thuật bảo vệ không để nó phai màu hay hư hỏng.

Nơi này hẳn là nơi ông tu luyện và thiền định sau khi vợ qua đời.

Ông sống như một người khổ hạnh, điện này cực kỳ giản dị, màu sắc duy nhất là bức tranh của vợ.

Tiết Ninh nhìn vào mắt người phụ nữ trong tranh, dù chỉ là một bức tranh nhưng có thể thấy tình yêu và hy vọng của bà dành cho người vẽ tranh.

Không hề thua kém ánh mắt nàng nhìn Tần Giang Nguyệt.

Giang Mộ Vãn rất yêu chồng mình.

Người nhìn thấy bức tranh này sẽ không còn nghi ngờ gì về điều đó.

Giang Mộ Vãn thật sự yêu Tiết Tông, ánh mắt bà nhìn ông khiến Tiết Ninh hiểu rằng bà không thể cam tâm tình nguyện đi cùng Khuynh Thiên.

Tiên phàm có khác, Ma tộc và phàm nhân lại càng có cách biệt nên rất có thể bà đã bị ép buộc.

Sau khi sinh con gái không lâu, bà bị ép phải rời khỏi cùng Ma tộc, cho đến khi chồng mình qua đời vẫn không biết tin tức bà còn sống.

Không biết những năm qua bà sống bên cạnh Khuynh Thiên thế nào, nếu Khuynh Thiên thu thập bột xương và sinh hồn của phàm nhân để kéo dài mạng sống cho bà thì chứng tỏ hắn ta rất coi trọng bà, hẳn là bà đang sống tốt.

Nghĩ đến Linh Âm Châu bị vỡ, Tiết Ninh siết chặt nắm đấm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-158.html.]

Nếu nàng từng sống tốt nhưng vì nàng làm Trường Thánh tức giận, khiến Giang Mộ Vãn bị liên lụy thì thật là...

“Qua đây xem.”

Tần Giang Nguyệt đột nhiên lên tiếng, kéo Tiết Ninh từ dòng suy nghĩ tỉnh lại, nàng bước đến xem hắn đã tìm thấy gì.

Nàng đang thất thần ở đây, hắn thì dùng phân thân ảo ảnh đã xem xét khắp nơi.

Tất cả những thứ đáng ngờ đều nằm trong tay hắn.

“Đây là gì?”

Trên lòng bàn tay Tần Giang Nguyệt là một vật giống như cái còi, toàn thân đen tuyền được khảm đá quý màu tím, do để lâu nên đá quý đã mất đi ánh sáng ban đầu.

“Ma Tín Phù.”

Tiết Ninh định chạm vào nhưng bị Tần Giang Nguyệt ngăn lại.

“Vẫn còn một ít lực lượng còn sót lại, cảnh giới của nàng không ổn định, đừng chạm vào.”

Tiết Ninh nhìn hắn: “Cảnh giới của ta không ổn định?”

“Vừa rồi nàng lại thất thần.” Tần Giang Nguyệt thu Tín Phù lại: “Trước khi vào đây nàng nói cơ thể không thoải mái, e rằng không chỉ vì chưa hoàn toàn luyện hóa lực lượng tế tự.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiết Ninh trở nên căng thẳng, hắn đã nói ra, nhất định là đã suy nghĩ kỹ càng.

“E rằng còn có điều gì đó kỳ lạ mà ta chưa phát hiện ra.”

Hắn đặt tay lên sau gáy nàng, bàn tay mang theo chút lạnh lẽo: “Đừng động, ta xem kỹ cảnh giới và linh phủ của nàng.”

Tiết Ninh nghĩ đến lần trước khôi phục thần hồn, nhiệt độ lan tỏa khắp cơ thể, tay chân đã bắt đầu run rẩy.

“Chàng đừng...”

Nàng không biết phải nói thế nào, cắn môi, đôi môi đỏ mọng nước.

Tần Giang Nguyệt nhìn một lúc rồi quay đi, sau đó lại quay lại.

“Khác lần trước.” Hắn nhẹ giọng nói: “Đừng căng thẳng.”

Giọng Tiết Ninh khàn đi: “Sao ta không căng thẳng cho được, cảm tình không phải chàng bị...”

Tần Giang Nguyệt quay lưng lại: “Vậy về kiểm tra sau.”

Nhìn quanh, Tiết Ninh cũng thấy nơi này không thích hợp để làm những việc này, nàng bước từng bước theo sau hắn, gần như đồng bộ cả tay lẫn chân.

“Thật sự khác lần trước.”

Trước khi dùng pháp khí rời khỏi đây, Tần Giang Nguyệt quay lưng lại nói: “Lần trước... nàng không thích sao?”

Giọng điệu đó thật sự rất quan tâm đến câu trả lời của nàng.

Nếu nàng nói một câu không tốt, có lẽ hắn sẽ cảm thấy năng lực của mình bị nghi ngờ.

Bản tính của nam nhân sao? Tiết Ninh rất ngạc nhiên khi Tần Giang Nguyệt cũng sẽ để ý điều này.

Nàng cùng hắn lên hoa chi, từ phía sau ôm lấy hắn, khi hoa chi bay lên mới nắm lấy tay hắn, khẽ nói: “Ta có thích hay không, chàng còn không biết sao?”

Yết hầu Tần Giang Nguyệt lên xuống, một lúc sau, khi gần đến Tiên Các, hắn mới mở miệng nói: “Nàng đã hiểu lầm rồi. Không chỉ mình nàng có cảm giác.”

Đồng tử Tiết Ninh dần mở to.

“... Ta cũng có cảm giác.”

Năm chữ này như một chú pháp khó khăn, Tần Giang Nguyệt nói rất chậm, hơi thở không ổn định, lúc cao lúc thấp, nếu Tiết Ninh không tập trung nghe, có lẽ không thể nghe rõ.

“Thật sao?”

Tiết Ninh nhìn Tiên Các gần trong gang tấc, cùng hắn đi xuống, vòng ra trước mặt hắn, ngước nhìn vào mắt hắn.

“Thật không?”

Ngũ tạng tinh túy ẩn giấu trong mắt.

Những suy nghĩ của một người, miệng và biểu cảm có thể không tiết lộ nhưng ánh mắt luôn có chút biểu lộ.

Loading...