Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 168
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:33:21
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiết Ninh vừa định hỏi cẩn thận cái gì thì thấy cát trên bãi biển biến mất, mỏm đá nhô lên, hóa ra mỏm đá dưới biển không phải là đá mà là một con hải thú khổng lồ.
Hải thú to bằng nửa Trích Tiên Đảo, khi nó nổi lên, đất rung núi chuyển, trên Trích Tiên Đảo có một tòa bảo tháp lấp lánh ánh vàng, Tiết Ninh bay lên, cùng người bên cạnh dừng lại giữa không trung. Tu vi của nàng không đủ để trụ lâu trên không nên đã nghĩ ra cách dùng bong bóng làm pháp khí tạm thời để bay.
Không ngờ lại hiệu quả.
Người bên cạnh từ đầu đến cuối, thậm chí không nhắc nhở nàng như Mộ Không Du, cũng không có ý định dẫn nàng tránh né, dù đứng ở đây nhưng giống như một giám khảo, vô cùng thận trọng.
Tiết Ninh quay đầu lại, gió nhẹ thổi qua mái tóc dài của hắn, hắn nhìn nàng, giữa trán không có ấn kiếm, mắt đen thăm thẳm, ánh nhìn trầm tĩnh ôn hòa, so với kiếm tiên lại giống chân quân Triều Ngưng hơn.
“... Chàng đến thi cùng ta sao?”
Nàng bỗng nhớ ra mình đã từng mong ước, nếu hắn có thể cùng nàng vào bí cảnh, dù không giúp đỡ cũng sẽ khiến nàng an tâm.
Thế thì việc hắn không giúp đỡ mới hợp lý - giám khảo đến giám sát mà bị nàng phát hiện đã gần như phá vỡ quy tắc của hắn, nếu giúp đỡ thêm thì không thể chấp nhận được.
Tâm trạng bị Mộ Không Du làm hỏng của Tiết Ninh dần tốt lên, nàng chạy đến trước mặt hắn, không kìm được mà ôm một cái.
Hóa thân này của hắn có vòng eo nhỏ hơn, mặc áo choàng trắng bình thường, khí chất vẫn thanh cao nhã nhặn.
Khi nàng ôm eo hắn, hắn khẽ chớp mắt, đối diện với nụ cười ngọt ngào của Tiết Ninh, chậm rãi nói: “Tập trung đối địch.”
Yêu quái xuất hiện, đúng là không phải lúc để trò chuyện, Tiết Ninh chỉ hướng cho hắn đợi rồi gia nhập vào trận chiến với hải thú.
Phần lớn các tu sĩ đều ở trong phạm vi thân thể hải thú, một nửa Trích Tiên Đảo sụp đổ, phạm vi bí cảnh vẫn đang thu hẹp, họ cần phải g.i.ế.c c.h.ế.t con hải thú này trong thời gian ngắn mới có cơ hội tiếp cận phạm vi mới chưa xác định.
Thanh niên áo trắng đứng yên lặng tại vị trí Tiết Ninh chỉ, lặng lẽ nhìn nàng đối địch, vẻ mặt bình thản, an nhiên tự tại.
Tiết Ninh chỉ cần được nhìn như vậy cũng cảm thấy yên tâm, chuyện Mộ Không Du muốn g.i.ế.c người chưa kịp nói với hắn nhưng chắc chắn hắn đã biết, nếu không thì sẽ không ném Mộ Không Du vào biển chờ c.h.ế.t khi hắn ta phát độc.
Nàng nhanh chóng liếc nhìn biển, Mộ Không Du không xuất hiện lại.
Trước khi hắn ta rơi xuống biển đã nhắc nàng cẩn thận.
Tiết Ninh lại liếc nhìn vị trí của Tần Giang Nguyệt, tìm một góc khuất để mình không quá nổi bật giữa những tu sĩ khác bị buộc lộ diện do hải thú.
Trương Chỉ vừa mới lên đảo, còn chưa kịp làm quen tình hình trên đảo thì phát hiện một nửa đảo đã sụp đổ.
Hắn ta sắp rơi xuống biển, đột nhiên bị một người nắm lấy cánh tay kéo lên, ngước mắt nhìn là một nam tu sĩ tướng mạo bình thường, cứu hắn ta xong bèn rời đi.
Hắn ta ngẩn ra, ở đây dù không đấu tử sinh nhưng cũng không ai cứu người, dù sao để lại một người là thêm một đối thủ.
Nhưng... cuối cùng chỉ có mười người đầu tiên giành được pháp khí.
Thật sự không cần thiết phải giữ lại một đối thủ.
Nhưng hắn ta không thể làm được như người này mà cứu người.
Tâm trạng như vậy, chẳng phải là của pháp tự Vạn Phật sao?
Nam tu sĩ mặc áo đen, tóc dài xõa, ngoài chiều cao và dáng vẻ tuấn tú thì không có đặc điểm gì nổi bật.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn vội vã rời đi như đang tìm người nào đó.
Trương Chỉ cũng không có thời gian nghĩ nhiều, đạp lên cây bay lên trời, nhắm pháp khí vào con hải thú.
Rong biển yêu chỉ được tính một điểm, trước khi lên bờ hắn ta còn g.i.ế.c hai con hải yêu mê hoặc lòng người, trong hai mươi người trên thuyền đầu tiên, mười người bị tiếng hát của hải yêu mê hoặc rơi xuống biển, chọn lựa từ bỏ giữa ranh giới sinh tử, bị thiết bị tính điểm loại ra.
Mỗi con hải yêu được tính năm điểm, cũng không nhiều, tổng cộng hắn ta chỉ có mười bảy điểm.
Lướt bảng xếp hạng, người đứng đầu - Tiết Ninh?
Nàng có đến bốn mươi tám điểm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-168.html.]
Người thứ hai là Tần Bạch Tiêu chỉ kém Tiết Ninh hai điểm.
Kế đến là Giang Thái Âm, điểm số dần dần giảm, hắn ta có hai mươi bảy điểm.
Sau đó đến Trương Chỉ, hắn ta và Ôn Nhan của Vô Tranh Tiên Phủ rất sát nhau, chỉ cách nhau một điểm, trong lúc hắn ta xem bảng xếp hạng, Ôn Nhan đã vượt qua hắn ta.
“Không được.” Trương Chỉ lập tức tắt bảng xếp hạng, nhanh chóng lao về phía hải thú.
Ở đó tuy nhiều người nhưng con hải thú này chắc chắn có điểm cao, ai g.i.ế.c được trước sẽ có một ngàn điểm đứng đầu, con hải thú này biết đâu được đến năm trăm điểm?
Các tu sĩ đối diện hải thú cũng có tâm lý như vậy.
Họ không vội ra tay với người khác, thực lực của hải thú chưa rõ ràng, đợi khi sắp g.i.ế.c c.h.ế.t nó thì mới giải quyết những người khác, thu thẻ bài và điểm của hải thú vào túi, có thể ngay lập tức đạt điểm tối đa, kế hoạch hoàn hảo.
Tiết Ninh cũng có ý định này nhưng họ đều đã quá đề cao mình, coi thường con hải thú.
Họ có ít nhất năm mươi người nhưng hải thú chỉ cần một tiếng rống lật mình thì họ đã kêu thảm thiết, m.á.u tai chảy ra, cả người như cái bánh bao từ trên trời rơi xuống, lại một lần nữa rơi vào biển.
Tiết Ninh rất thích cái bong bóng của mình, nó kịp thời đỡ nàng không phải khiến nàng uống nước biển tanh hôi, còn có thể thở thoải mái.
Hải thú dưới biển trông to lớn hơn, khi nàng lên mỏm đá lại không nhìn thấy, là vì quá tối sao?
Lúc này đáy biển được ánh sáng vàng từ bảo tháp trên Trích Tiên Đảo chiếu rọi, họ thấy được phần thân dưới của hải thú đủ to bằng ba Trích Tiên Đảo.
Nỗi sợ biển sâu của Tiết Ninh sắp bộc phát.
Nàng cố hết sức muốn lên trên, trong lòng nhờ có Tần Giang Nguyệt ở gần mà không cảm thấy hoảng sợ, trạng thái tốt hơn nhiều so với lúc bị Mộ Không Du truy sát.
Nhưng người nàng muốn thấy nhất lại không thấy, ngược lại lại thấy Mộ Không Du.
Hắn ta còn chưa chết!
Trong nước, Mộ Không Du áo đen tóc trắng, mày mắt đỏ rực, còn yêu dị hơn cả hải yêu.
Tiết Ninh muốn tránh hắn ta, nhưng Mộ Không Du lại giẫm lên xúc tu lật mình của hải thú nhanh chóng bơi đến trước mặt nàng, chui vào bong bóng của nàng.
Nàng kinh ngạc lập tức đổi sang bong bóng khác, lớn tiếng nói: “Lại đây ta sẽ gọi người, ngươi không phải tu sĩ tham gia lịch luyện, Tần Giang Nguyệt ở ngay bờ biển, chắc chắn hắn sẽ ra tay với ngươi mà không cần e ngại gì!”
Mộ Không Du hít sâu một hơi, lại chui vào bong bóng thứ hai của Tiết Ninh, khó khăn nói: “Đó có lẽ không phải là Tiên tôn, ngươi thật sự không cảm nhận được sao?!”
Trái tim Tiết Ninh nhảy dựng lên, động tác đẩy hắn ta ra dừng lại, cảm giác không đúng bị nàng cố tình bỏ qua dần dần trào lên khiến nàng nổi hết da gà.
Làm sao nàng không cảm nhận được?
Nàng có cảm nhận được.
Nhưng trong lòng có tiếng nói liên tục bảo đó chính là hắn.
Tiết Ninh đột ngột cúi đầu, nhìn nhẫn trên ngón tay cái, nó vẫn bình yên vô sự, không hề động đậy.
Ngọc Ban Chỉ trên ngón tay cái của Tiết Ninh lấp lánh ánh sáng trắng ngọc, tuy không giúp nàng gian lận trong bí cảnh nhưng có thể khiến nàng không bị cảm xúc chi phối như trước khi vào đây.
Dù vậy nàng vẫn như thể đã bỏ qua điều gì đó không đúng.
Điều này khiến Tiết Ninh lạnh cả sống lưng.
“Giải quyết hải thú trước tiên, sau đó ngươi phải cẩn thận.”
Mộ Không Du đột nhiên rời khỏi bong bóng, Tiết Ninh dừng lại, truyền âm hỏi hắn ta: “Ngươi đi đâu?”
Mộ Không Du không trả lời, chỉ liếc nhìn nàng một cái, thân ảnh biến mất sau xúc tu của hải thú.
Hắn ta bị nhiễm độc yêu, giờ này hắn ta có thể đi đâu?