Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 180

Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:35:07
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn lén thêm lần nữa, ừm, chỉ mới Kim Đan, ở phàm giới có thể là tốt nhưng ở Thiên giới thì thật không bằng hoa tiên được tưới nước.

Nhưng điều khiến các Thần kinh ngạc đã xảy ra.

Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn không làm gì cả.

Hắn nhíu mày nhìn ánh mắt đầy chỉ trích của Tiết Ninh, trong lòng có chút bồn chồn.

Đương nhiên hắn không yêu thích nữ tử trước mắt, lúc này hắn cũng không hiểu thế nào là tình yêu phàm tục.

Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn vì ánh mắt của nàng mà lùi nửa bước, không phải là yêu.

Đó là sự kính sợ!

Không đúng.

Đây chắc chắn là bí pháp của Ma tộc, đưa một nữ tử nhìn như nhân tu lên đây, ý đồ làm hắn bối rối.

Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn lập tức đưa ra lời giải thích cho sự bất thường này trong lòng, tự nhiên không dễ dàng tha cho Tiết Ninh.

“Đường đi đáng ngờ, đã không chịu đi, vậy thì đừng đi nữa.” Tiên tôn vung tiên kiếm: “Bắt lại, đợi hành hình xong, bản tôn sẽ đích thân thẩm vấn.”

Cũng được đấy chứ.

Không phải để nàng về phàm giới, dù sao hắn sẽ đích thân thẩm vấn, còn ba ngày, đến lúc đó hãy nói.

Ở đây có nhiều người, dù biết chỉ là một đoạn ký ức nhưng ký ức toàn diện chân thực thế này cũng khiến người ta không thoải mái.

Thiên binh xông lên, trường kích ép Tiết Ninh cúi người, nàng hừ một tiếng, lưng có chút đau.

Trong ký ức này cảm giác đau đớn cũng thật chân thực, cảm giác nhập vai quá mạnh.

Tiết Ninh ấm ức liếc nhìn Tần Giang Nguyệt, nghĩ rằng ra ngoài rồi nhất định phải cho hắn đẹp mặt, nhìn bộ dạng cao ngạo như con công trắng của hắn bây giờ, lúc đó nhất định phải... thôi, sao nàng lại tức giận chứ?

Tiết Ninh bực bội cúi đầu, chuẩn bị bị ép đi, trường kích trên lưng đột nhiên được dỡ xuống.

Nàng giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy Tiên Tôn thu tay lại, nghiêng người không vui nói: “Đưa xuống.”

Trong lòng Tiết Ninh nhảy dựng lên, muốn nói gì đó nhưng lại ngậm miệng, vì nàng chú ý thấy lúc này Tần Giang Nguyệt quá thu hút sự chú ý, trên đài Tru Tiên sấm sét ầm ầm, tất cả Tiên gia đều đang nhìn hắn, một bộ ba quan bị phá hủy.

Thôi, không nói nữa.

Nàng không còn tỏ ra bất mãn, ngoan ngoãn đi theo thiên binh rời đi.

Trên đường tới tiên lao sẽ đi qua đài Tru Tiên, Tiết Ninh thấy Thần Nhân Duyên và vợ của hắn ta ở khoảng cách gần.

Nàng nghĩ vị Thần rác rưởi này tăng độ khó trừ ma chắc chắn không xấu xí, quả nhiên thấy hắn ta tuấn mỹ phi phàm, mày mắt phong lưu, khóe miệng cong lên, dù không cười nhưng nhìn cũng như đang cười.

Điều này không làm Tiết Ninh ngạc nhiên.

Điều khiến nàng ngạc nhiên là nữ tử bên cạnh hắn ta.

Nói là nữ tử không chính xác, người đó mặc áo vải bình thường, thân hình gầy yếu, cúi đầu, sắc mặt lờ mờ.

Bà ấy tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, thật sự là hình dáng già nua.

Chú ý thấy ánh mắt của Tiết Ninh, lão phụ nhân ngẩng đầu nhìn lại, cười yếu ớt, từ khóe mắt đầy gió sương có thể tưởng tượng ra lúc trẻ bà ấy dịu dàng thế nào.

Nụ cười này khiến Thần Nhân Duyên bên cạnh cũng rơi vào ký ức.

Hồn tàn của hắn ta được dưỡng trong linh phủ của kiếm tiên, theo hắn luân hồi chuyển thế, không thể như kiếm tiên mỗi lần mất trí nhớ bắt đầu lại.

Hắn ta luôn nhớ quá khứ, ngày đêm trong ký ức mất đi người yêu.

Nỗi đau khắc cốt ghi tâm rửa sạch mọi lý trí khiến hắn ta trở thành hình dạng vặn vẹo đáng sợ như ngày nay.

“Phủ Huyền...”

Hắn ta lẩm bẩm, Tiết Ninh đã không nghe thấy hắn ta nói gì nữa.

Nàng bị thiên binh mang đi, nhốt vào tiên lao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-180.html.]

Tiên lao của Thiên giới sạch sẽ ngăn nắp, khắp nơi đều có pháp chú trừ ma, không có hại gì cho thân thể nhân tu của nàng.

Chỉ là vị trí hiểm trở, phía sau cột lao là biển mây, dưới biển mây sấm chớp đùng đùng như thể rơi xuống sẽ vạn kiếp bất phục.

Tiết Ninh sợ độ cao, lăn lộn chạy tới phía bên kia của tiên lao, đến khi không thấy biển mây nữa mới dừng lại.

Cứ nghĩ phải một lúc nữa mới có thể gặp lại Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn, dù sao nhìn có vẻ hành hình chưa kết thúc. Không ngờ nàng vừa thở đều, sau lưng đã lạnh toát, quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt lộng lẫy lãnh đạm của hắn, trong đó như có thực chất của sự thăm dò.

Vân Mộng Hạ Vũ

“...”

Nói thế nào đây, trong ba ngày thu phục được hắn có vẻ hơi khó.

Tần Giang Nguyệt thời điểm này, nhìn một cái là biết không phải loại thích nàng.

Trong tiên lao không chỉ giam giữ Tiết Ninh mà còn giam giữ Thần Nhân Duyên và vợ của hắn ta vừa bị hành hình xong.

Thần Nhân Duyên là Thần, một trận hình phạt sẽ không lấy đi mạng sống của hắn ta, chỉ làm cho hắn ta rất đau và yếu nhưng vợ của hắn ta thì khác.

Họ bị giam ở các lao khác nhau, vợ của hắn ta gần Tiết Ninh hơn, Tiết Ninh nhìn qua vai Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn ra phía sau, không hề cảm thấy hành vi này không tôn trọng Tiên tôn.

Quan sát xong, nàng còn rất quen thuộc mà hỏi hắn: “Tại sao vợ của Thần Nhân Duyên lại trông như người già thế kia?”

Không có bất kỳ câu trả lời nào.

Tiết Ninh thu lại ánh mắt, nhìn chăm chú vào Tiên tôn đang đứng trên cao nhìn xuống nàng.

“... Không thể nói thì ta không hỏi nữa.”

Nàng vô thức lùi lại một chút, cuối cùng vẫn vì hắn mang theo khí lạnh mà có chút sợ hãi.

Bên ngoài giấc mơ, Tần Giang Nguyệt thấy nàng bắt đầu sợ mình, chưa từng có sự lo lắng nào như thế.

Hắn bắt đầu dùng mọi cách có thể nghĩ đến để phá vỡ giấc mơ nhưng không thể nhanh chóng đạt được mục đích.

Trong giấc mơ, Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn vẫn đang thẩm vấn Tiết Ninh.

“Ngươi là ai, từ đâu tới, mục đích là gì?”

Giọng hắn thẩm vấn rất quan liêu và lạnh lùng, Tiết Ninh có chút khó chịu nhưng cũng không đặc biệt khó chịu.

Nàng nghĩ một chút, thời gian gấp rút, vẫn quyết định nói thẳng.

Nhưng trước khi nàng trả lời, Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn đã nói ra suy đoán của hắn: “Trường Thánh phái ngươi đến? Hắn đã làm gì trên người ngươi, có ý định để ngươi đến mê hoặc bản tôn?”

Hắn lại tự xưng là bản tôn trước mặt nàng!

Tiết Ninh mở to mắt, hít sâu một hơi, nửa ngày sau mới nói: “Có khả năng nào.” Nàng nghiêm túc chỉ vào mình và hắn: “Ta thật ra là vợ tương lai của chàng?”

Lời này vừa ra, các Yêu hay Ma tộc bị giam trong tiên lao và vợ của Thần Nhân Duyên vừa vào với khí tức yếu ớt đều kinh ngạc.

Một kiếm tiên vừa vì tình yêu mà giáng thiên phạt lên người khác lại bị một nữ tử vừa gặp mặt trêu ghẹo?

Các tù binh Ma tộc dù bị tra tấn đau đớn nhưng lúc này cũng nhịn đau mà cười.

Vợ của Thần Nhân Duyên đầy nếp nhăn, ánh mắt phức tạp nhìn Tiết Ninh, như có chút lo lắng nàng sẽ bị thương.

Người duy nhất có thể bình tĩnh có lẽ chỉ có Thần Nhân Duyên và kiếm tiên.

Thần Nhân Duyên biết sau này sẽ ra sao, còn kiếm tiên thì... khó có thể nhìn rõ cảm xúc thực sự của người này.

Nhưng Tiết Ninh đối diện với kiếm ý đầy sát ý lạnh lùng của đối phương.

“Ngông cuồng.”

Hai chữ, thậm chí không phải là giọng mạnh nhưng mà lúc nói ra lại khiến Tiết Ninh sợ hãi, không tự chủ lại lùi bước.

Nhưng ánh mắt nàng không lùi bước.

“Nói rằng ta là vợ tương lai của chàng là ngông cuồng sao?” Nàng nhẹ giọng nói: “Chàng là thần tiên, các Thần tiên không phải có thể bói toán sao? Không bằng chàng thử xem ta có nói dối không?”

Dường như nàng rất tin tưởng mình là vợ tương lai của hắn, tin chắc không nghi ngờ.

Dáng vẻ thân thể sợ hãi nhưng ánh mắt dũng cảm cũng làm cho Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn dưới ống tay áo rộng khẽ động.

Loading...