Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 185
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:35:18
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc này hắn cũng thành thật một cách đáng kinh ngạc: “Nhưng thấy ngươi đến, quan sát ngươi lâu rồi, đã không còn nghĩ như vậy nữa.”
“Thay vào đó, điều khiến ta bối rối là đây chỉ là một đoạn ký ức, một đoạn ký ức được phát lại nhiều lần.” Hắn chậm rãi nói: “Ở trong này, có lẽ không thể có cùng tâm trạng với ngươi để có thể ra ngoài.”
Dù biết mình có tương lai, tương lai của mình có thể đang nhìn từ ngoài vào nhưng vai diễn trong ký ức không thể cảm thông.
Trong mắt hắn, hắn chỉ là Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn mà thôi, chưa phải là Tần Giang Nguyệt sau này.
Nhưng làm tiên nhân khác với người phàm ở chỗ không bị logic này thực sự nhốt trong đó quá lâu.
“Ngươi không hỏi ta trước đó đang nhìn gì sao?”
Hóa Thanh đột nhiên quay đầu lại.
“Nhìn ngươi.”
“Muốn nhìn rõ ngươi, xem tại sao ta lại nghịch thiên vì ngươi.”
“...” Tiết Ninh có chút lắp bắp, bị ánh mắt kiên định của hắn nhìn chằm chằm, một lúc sau mới nói: “Vậy chàng đã thấy chưa?”
Hắn không trả lời.
Cũng không cần trả lời.
Ký ức bắt đầu tan rã.
Nàng cũng có câu trả lời.
Hắn đã nhìn thấy.
Ban đầu có mong muốn, hy vọng rằng dù là hắn trong giai đoạn này cũng có thể nhất kiến chung tình với nàng.
Nhưng thật sự xảy ra chuyện như vậy, Tiết Ninh lại cảm thấy như giấc mơ ảo ảnh.
Rồi nàng nhận ra thực ra không phải ký ức tự tan rã mà là Tần Giang Nguyệt bên ngoài sắp giải được giấc mơ này.
Khi đó trong ký ức hắn đối với nàng cảm giác ra sao?
Có lẽ mãi mãi không có câu trả lời.
Có lẽ chỉ là một câu: “Ngươi trông rất tốt.”
Bốn chữ nói xong, trong ký ức chưa tan, Ma thần tấn công, cuộc chiến Thần Ma cận kề.
Tiết Ninh thấy Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn cầm kiếm đứng dậy, ý kiếm của kiếm Diệt Ma mạnh mẽ, gió mạnh từ bên cạnh hắn cuồn cuộn thổi ra, hàng vạn năm trước, Hoang Vũ hóa ma, chư thần ngã xuống, kiếm tiên bằng một sức mạnh giữ được bình dân nhân gian, để lại mầm hy vọng.
Trong lòng Tiết Ninh nóng lên, cao giọng nói với hắn sắp bay đi: “Chàng biết đây chỉ là một đoạn ký ức không thật mà? Vẫn còn đi chiến đấu sao?”
Thực ra hắn chỉ cần đợi ký ức này tan rã là được.
Chỉ cần một lúc nữa, tất cả sẽ dừng lại, không cần chiến đấu nữa.
Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn quay đầu lại, gió thổi tung áo dài và mái tóc dài của hắn, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của hắn là biểu cảm vô tình lạnh lẽo như lần đầu gặp trên đài Tru Tiên.
“Đi. Sao có thể không đi?” Hắn cất giọng vang vọng: “Đây là số phận của ta, ta ở ngày này, thời khắc này phải làm việc này, ta sẽ mãi mãi làm.”
Mọi thứ trước mắt như thủy tinh vỡ vụn, cuối cùng Tiết Ninh thấy trên mặt Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn có chút tiếc nuối.
“Chỉ là tiếc rằng...”
Lời sau đó, hắn không kịp nói.
Ký ức hoàn toàn sụp đổ, Tiết Ninh đột nhiên ngồi dậy, thở dốc nhìn người bên cạnh.
Trán của Tần Giang Nguyệt rịn ra một tầng mồ hôi, vẻ mặt có chút mơ màng, một lúc sau mới như tỉnh giấc nhìn nàng.
Trái tim Tiết Ninh đập mạnh, giọng khàn khàn: “Chàng thấy rồi? Đoạn ký ức của Thần Nhân Duyên đó.”
Tần Giang Nguyệt giơ tay, trong lòng bàn tay là một đốm sáng yếu ớt, là dấu vết cuối cùng của ký ức đó, khí tức của Hoang Vũ vẫn còn trong đó nhưng không giữ được lâu.
Có thể là vài nhịp thở, cũng có thể là một khắc, không ai nói chắc được.
Điều làm Tần Giang Nguyệt ngạc nhiên là lúc đầu hắn chỉ có thể nhìn từ bên ngoài, không làm được gì.
Nhưng khi mọi thứ kết thúc, hắn lại thu nhận được tất cả cảm giác của mình trong ký ức.
Đoạn ký ức của Thần Nhân Duyên trông như ký ức nhưng thật sự có thể thay đổi “dấu ấn” của người trong ký ức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-185.html.]
Thay đổi gì trong ký ức, trong thực tế cũng xem như đã thực sự xảy ra.
Tần Giang Nguyệt có đoạn “ký ức” đó, tự nhiên cũng hiểu lúc đó mình tiếc gì.
Tiếc rằng chỉ gặp được một lần.
Nhưng cũng không quá tiếc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vì biết rằng tương lai sẽ gặp lại.
Trái tim Tần Giang Nguyệt có chút đau nhói, người đột nhiên ngã vào Tiết Ninh, nàng vừa định hỏi hắn sao vậy đã bị hắn ôm chặt.
Hắn mơ hồ hiểu ý của Hoang Vũ.
Nếu Tiết Ninh thất bại trong ký ức thì đoạn ký ức này có thể trở thành cái gai trong lòng hai người, dù không thể tách rời họ mãi mãi bằng ký ức cũng khiến họ khó chịu.
Hắn sẽ không để hắn ta thành công.
Tiết Ninh bị ôm chặt đến gần như không thở nổi nhưng nàng không giãy giụa, còn giơ tay lau mồ hôi trên trán hắn, vuốt ve lưng hắn, làm dịu nhịp tim mạnh mẽ của hắn.
Rất lạ, rõ ràng hô hấp rất đều nhưng nhịp tim mạnh đến nàng cũng nghe được.
“Đỡ hơn chưa?” Nàng ngắn gọn hỏi.
Nghe câu hỏi này, Tần Giang Nguyệt nhanh chóng buông nàng ra, ngẩng đầu nhìn kỹ mặt nàng, Tiết Ninh để hắn nhìn một lúc mới nhíu mày nói: “Đỡ hơn thì qua một bên chờ, ta có chuyện muốn nói với Hoang Vũ, xong rồi mới tính sổ với chàng.”
Tần Giang Nguyệt: “?”
“Chàng dám tự xưng bản tôn với ta, còn nhốt ta lại!” Tiết Ninh nhận lấy đốm sáng của Hoang Vũ, hung dữ nói: “Chàng xong rồi, lần này chàng thật sự xong rồi.”
Trái tim đau nhói của Tần Giang Nguyệt dần biến mất, tay từ eo nàng chuyển đến cổ tay nàng, nàng đang nắm đốm sáng của Hoang Vũ, tránh ra rồi nói: “Đừng làm loạn.”
Tần Giang Nguyệt từ từ rút tay về, yên lặng không “làm loạn” nữa.
Hắn rũ mắt nhìn ngón tay đã chạm đến mạch nàng.
Nàng đã đạt đến kỳ Kim Đan.
Sau khi bí cảnh Trích Tiên Đảo đóng lại, tất cả các tu sĩ cuối cùng không bỏ cuộc đều tiến giai.
Tần Bạch Tiêu và Ôn Nhan đã đạt đến Nguyên Anh Chân Quân, Mộ Văn cũng đến Trúc Cơ viên mãn, Tiết Ninh đột phá Kim Đan cũng không có gì kỳ lạ.
Tiến giai của nàng bị Hoang Vũ kéo vào ký ức mà trì hoãn, lúc này chắc chắn đã đến.
Tần Giang Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy trời dần tối đi.
Lôi kiếp Trúc Cơ đã độ qua tại Hồ Kính, vậy lôi kiếp của Kim Đan thì sao?
Hắn quay lại nhìn Tiết Ninh, nàng không biết bên ngoài có gì đang chờ đợi mình, đang trò chuyện với hơi thở cuối cùng của Hoang Vũ.
Nói là trò chuyện cũng không chính xác, vì Hoang Vũ đã không thể mở miệng nói chuyện.
Nhưng linh thức cuối cùng của hắn ta có thể qua quầng sáng nghe được lời của Tiết Ninh.
“Ta không có gì để nói với ngươi, chỉ là truyền lời của Phủ Huyền.”
Quầng sáng yếu ớt như ngọn nến bỗng nhiên bừng sáng, gần như làm cháy tóc Tiết Ninh, may mà Tần Giang Nguyệt kịp thời kéo nàng ra sau.
Tiết Ninh gạt tay Tần Giang Nguyệt đang ngăn mình, lại tiến tới trước quầng sáng, nói từng chữ rõ ràng: “Trước khi c.h.ế.t Phủ Huyền muốn ta nói với ngươi, bà không hối hận làm người trông coi đền của ngươi, không hối hận yêu ngươi, không hối hận đợi ngươi năm này qua năm khác cho đến khi già nua. Bà không nhìn ngươi vì không muốn ngươi thấy dáng vẻ già nua của bà, bà không muốn ngươi nhìn thấy bà như vậy.”
Tiết Ninh dừng lại, hít một hơi sâu rồi tiếp tục: “Bà nói đợi được ngươi trở về đã là sự viên mãn của bà.”
“Đây là điều cuối cùng bà muốn nói với ngươi. Trong quá khứ thật sự không có cơ hội nói nhưng trong đoạn ký ức này ngươi đã biết.”
Nói xong, Tiết Ninh không còn gì để nói với Hoang Vũ khiến mình chạy một vòng mấy vạn năm trước, xoay người bước ra xa, mặc kệ quầng sáng của hắn ta lập lòe.
Sau lưng có tiếng bước chân, không cần quay đầu cũng biết là ai.
“Chàng nói ta như vậy có phải là lấy ân báo oán, đang làm việc thiện?”
Nàng đùa một câu rồi giọng điệu nhanh chóng giọng hạ xuống: “Nếu chúng ta gặp nhau trước khi đại chiến Thần Ma, chàng nói có phải sẽ không có chuyện gì xảy ra không?”
Nhìn thấy ký ức tan rã cuối cùng, Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn vẫn chọn đối đầu Ma Thần, ngoài “tiếc rằng” không có lời nào khác, có thể tưởng tượng nếu họ gặp nhau sớm thì kết quả sẽ ra sao?
Nàng vẫn là nàng, Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn vẫn là Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn, họ sẽ không có cảm tình gì, tu sĩ dù luyện thế nào cũng không thể thành tiên, gặp mặt Tiên tôn thần minh còn khó.
Tình cảm của họ thực sự là thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một thứ cũng không thể.