Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 186
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:35:20
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đó là góc nhìn của Tiết Ninh nhưng Tần Giang Nguyệt lại có suy nghĩ hoàn toàn khác.
“Đại chiến Thần Ma nhất định sẽ xảy ra.”
Tiết Ninh ngạc nhiên ngẩng đầu.
Tần Giang Nguyệt đã đứng trước mặt nàng, ngoài Các sấm sét vang dội, nàng nhận ra lôi kiếp Kim Đan của mình đã đến.
Chưa kịp hoảng sợ đã nghe Tần Giang Nguyệt ôn hòa nói: “Không có nhiều khả năng như vậy, Tiết Ninh, đừng bị mắc kẹt trong “khả năng” mà lãng phí cảm xúc, đó mới là mục đích trực tiếp nhất của Hoang Vũ. Đại chiến Thần Ma nhất định sẽ đến, ta nhất định sẽ gặp nàng, cũng nhất định sẽ yêu nàng.”
“Đó là số phận của ta.”
... Đó là số phận của ta.
Trong ký ức khi Tần Giang Nguyệt đi đối đầu Ma Thần cũng đã nói như vậy.
Từ đầu đến cuối hắn không hề thay đổi, thực ra bây giờ hắn không phải là hắn lúc đó sao?
Họ đều là một người.
Nói đúng hơn làm kiếm tiên hàng vạn năm, ký ức của chân quân Triều Ngưng trong mấy trăm năm chỉ như một giọt nước trong biển cả, không đáng kể.
Phải là thật sự yêu thích mới khiến Thần minh có cuộc sống dài vẫn không thay đổi lòng, kiên định quay lại bên nàng.
Nếu không nàng đã đi, hắn có thể không tìm nàng về, coi như lần chia tay đó là chấm dứt.
Nàng bỏ hắn lại một mình, để hắn cô độc đến chết, thậm chí không muốn nhận lời thỉnh cầu cuối cùng của hắn, điều đó cũng không làm hắn từ bỏ nàng, chẳng phải đã nói lên tất cả sao?
Một tiếng sấm kinh hoàng đánh xuống, Tiết Ninh bị Tần Giang Nguyệt ôm chặt, nhiệt độ trên người hắn và trong ký ức có vẻ không giống nhau.
“... Chàng rất nóng.”
Tiết Ninh do dự nói: “Trước đây người chàng luôn lạnh, hôm nay sao lại nóng như vậy, có phải không khỏe chỗ nào không?”
Nói đến đây, có vẻ nàng đã quên quan tâm hắn.
Tiết Ninh ôm eo hắn, hít thở trong lòng hắn, ngửi mùi hương quen thuộc, nhẹ giọng nói: “Ta ra khỏi bí cảnh lại bị kéo vào ký ức đó, không biết sau đó thế nào, chàng có bị thương không? Mọi người đều không sao chứ?”
“Ta không bị thương.”
Tần Giang Nguyệt lần lượt trả lời câu hỏi của nàng: “Ngoài nàng ra, mọi người đều an toàn.”
“Trường Thánh chạy thoát nhưng lần này hắn tổn thương nguyên khí, trong thời gian ngắn không dám tới đây, có thể yên tâm nghỉ ngơi.”
Hắn dừng lại, nói về kết quả của kẻ thù nàng có thể sẽ quan tâm: “Khuynh Thiên c.h.ế.t dưới tay Trường Thánh.”
Cơ thể cứng lại Tiết Ninh trong một lúc, hắn ta c.h.ế.t cũng nằm trong dự liệu, đây là lá bùa hộ thân mà Giang Mộ Vãn để lại cho nàng, dù không thể giúp nàng g.i.ế.c Ma thần nhưng giúp nàng ra khỏi bí cảnh cũng không khó.
Phải trả giá đương nhiên là mạng sống của Khuynh Thiên.
Hắn ta đã làm phản đồ của Ma giới vì Giang Mộ Vãn, không thể thất bại trong việc bảo vệ Tiết Ninh.
Năm đó Giang Mộ Vãn cứu hắn ta khi hắn ta bị thương mất cánh, bây giờ hắn ta trả ơn cứu mạng của nàng, một trả một cũng coi như giải quyết xong “nghiệp duyên” giữa họ.
Ầm ầm…
Tia sét tím đánh xuống, lôi kiếp Kim Đan không thể coi thường, linh khí thế gian mỏng manh, người đạt Kim Đan hiếm như phượng mao, Tiết Ninh vừa vui mừng mình tiến giai, vừa lo lắng không vượt qua được lôi kiếp.
Sẽ không xui xẻo vậy chứ?!
“Ta làm việc nghiêm túc, chàng tìm chỗ an toàn mà chờ.”
Nàng từ trong lòng Tần Giang Nguyệt bước ra, đứng một mình dưới lôi kiếp, bóng lưng gầy yếu hơn trước nhiều.
Thời gian này nàng thực sự sống không tốt, trải qua quá nhiều, tâm lực tiêu hao, tinh thần căng thẳng.
Trước kia ở sau núi thỉnh thoảng còn có thể nấu món mà mình thích ăn, bây giờ không có chút thời gian rảnh, lúc nào cũng căng thẳng, mặt mày mệt mỏi nhưng vẫn phải một mình đối mặt với lôi kiếp Kim Đan.
Đột nhiên Tần Giang Nguyệt nói: “Ta có thể giúp nàng cản lôi kiếp.”
Sống lưng của Tiết Ninh hơi khựng lại, quay đầu ngạc nhiên nói: “Chàng nói gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-186.html.]
Đây thật là không giống kiếm tiên chuyện gì cũng phải công bằng, để không thiên vị thà không xuất hiện.
“Ta sẽ giúp nàng cản lôi kiếp, nàng ngủ một giấc là có thể qua.”
Hắn không nói chơi, cũng không để nàng lựa chọn, đã kết linh trận, đạo lôi kiếp đầu tiên trực tiếp đánh vào trận pháp của hắn, kiếm tiên có tu vi thế nào, đạo lôi kiếp đầu tiên không làm hắn lay động, hắn không hề nhíu mày.
Nhưng đó chỉ là đạo đầu tiên, lôi kiếp Kim Đan ít nhất mười hai đạo, Tiết Ninh tiến giai nhanh chóng, e rằng còn nhiều hơn.
Lôi kiếp càng về sau càng lợi hại, dù là Tần Giang Nguyệt, đến cuối cùng chắc chắn sẽ tổn thương nguyên khí.
Nhưng dù vậy cũng tốt hơn nhiều so với Tiết Ninh tự mình tiếp nhận.
Tiết Ninh không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý nhưng nàng đứng đó không rời đi.
Nhìn thấy lôi kiếp tiếp theo sắp giáng xuống, Tần Giang Nguyệt dùng ánh mắt thúc giục nàng rời khỏi đây, Tiết Ninh vẫn đứng yên.
“Nàng chưa từng yêu cầu ta Thiên Huyền Đan.”
Giọng hắn vang lên rõ ràng trong tiếng sấm.
“Cũng không từng hỏi ta, nếu lúc đó nàng không chủ động đối kháng Ma thần, ta có chọn nàng giữa chúng sinh và mình hay không.”
Trái tim Tiết Ninh đập mạnh: “Ta đã không hỏi thì tức là không muốn biết, đừng nói nữa.”
“Tại sao không thể nói.” Tần Giang Nguyệt nhìn qua, ánh mắt rất nhạt, bình tĩnh đến đáng sợ, rõ ràng không do dự về điều mình sắp nói: “Nếu ta còn như trước đây lâm vào tình thế khó xử thì thực sự mấy vạn năm qua không có tiến bộ.”
Tiết Ninh ngây ngẩn nhìn Tiên tôn trong bộ y phục trắng dưới ánh sét.
Hắn tóc đen như lụa, thân hình tựa lưu ly, tư thái tuấn tú, đẹp như tranh cổ, không thể nhìn thẳng.
Tần Giang Nguyệt nhấc tay niệm quyết, từng đạo lôi kiếp dày đặc được hắn thay nàng chặn lại.
“Thiên Huyền Đan căn bản không tồn tại.” Hắn nói ra điều kinh ngạc: “Đó chỉ là một món đồ hư vô, đan dược lập tức thành tiên đã cùng chúng thần diệt vong, cuối cùng không ai lấy được Thiên Huyền Đan. Trường Thánh ép ta chọn một trong hai cũng không thành lập, giữa nàng và hủy diệt tàn hồn cuối cùng của Hoang Vũ, ta nhất định sẽ chọn nàng. Tàn hồn hắn hủy diệt, Trường Thánh không thể mượn cớ gây sự, trong bí cảnh ta luyện hóa cũng khó tổn thương người khác.”
“Ta vĩnh viễn không để nàng ở vào tình thế bị chọn lựa.”
Lại một đạo lôi kiếp giáng xuống, Tần Giang Nguyệt định chặn lại nhưng bị Tiết Ninh kéo ra.
Nàng bị sét đánh trúng, tóc bốc khói.
“...”Bây giờ chắc nàng không phải đen thui rồi chứ? Nhất định rất khó coi.
“Chàng quay lưng lại đi, không được nhìn.”
Tiết Ninh quay lưng, không cho hắn nhìn vẻ lôi thôi của mình.
“Lôi kiếp của ta, ta tự mình đón nhận.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc Trúc Cơ đã làm chân quân Triều Ngưng tu vi tận diệt, dù muốn thay nàng chặn lôi kiếp cũng không đủ sức.
Bây giờ có thể cũng muốn vì Tiết Ninh phá nguyên tắc, nhưng nàng cũng có nguyên tắc của mình.
Hắn không để nàng ở vào tình thế bị chọn lựa, nàng cũng vậy.
Tần Giang Nguyệt không đi xa, Tiết Ninh qua lôi kiếp, dù không cần hắn giúp cản kiếp cũng cần người hộ pháp.
Trên không Thượng Thủy Tiên Các mây đen dày đặc, sấm vang dội, toàn bộ Vô Tranh Tiên Phủ đều cảm nhận được.
Từng đạo sấm sét giáng xuống, mọi người trong lòng đếm thầm, đến mười hai đạo vẫn chưa dừng.
“Không phải lôi kiếp Kim Đan sao? Sao vẫn chưa dừng.”
Trong Vô Tranh Pháp Các, Nhiếp Bàn đến báo công việc cho Mộ Không Du, Mộ Không Du nghe được nửa chừng đột nhiên bước ra, nhìn về phía Tiên Các đếm lôi kiếp.
Nhiếp Bàn chờ một lúc không thấy hắn ta quay lại cũng bước ra xem, đếm rồi kinh ngạc lên tiếng.
Mộ Không Du không trả lời, hắn ta nhìn lôi kiếp với ánh mắt phức tạp, Nhiếp Bàn làm sư huynh muội với hắn ta nhiều năm, lần đầu tiên thấy ánh mắt như vậy.
“Tiên Các chỉ có Tiết Ninh mới có lôi kiếp như vậy, xem ra nàng đã tỉnh, chắc không sao rồi.”
Nhiếp Bàn thăm dò nói, biểu cảm của Mộ Không Du không thay đổi, không có chút dịu đi nào.
Đột nhiên Nhiếp Bàn cảm thấy không ổn.