Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 189

Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:35:27
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên ngoài trăng như lưỡi câu, ưu điểm lớn nhất của ngôi nhà này không phải vị trí mà là trong nhà trồng rất nhiều hoa tươi.

Tiết Ninh có Mộc Linh Căn, lại có thẩm mỹ yêu hoa, không gì thích hơn.

Hắn hiểu rõ sở thích của nàng lại chu đáo tận tâm, làm Tiết Ninh cảm thấy rất hài lòng.

Nam nhân tuấn mỹ ngồi trước bàn còn đẹp hơn trăng trên trời, như tiên nhân bước ra từ tranh, đạp nước mà đến, đẹp đến mức làm tâm can rung động.

Ánh nến chiếu lên mặt hắn làm dung nhan thanh nhã cao quý của hắn nhuốm thêm vẻ dịu dàng.

Tiết Ninh ăn ăn rồi dừng lại, nghe Tiểu Quy nhắc nhở trong lòng.

“A Ninh, chú ý chút, nước miếng chảy ra rồi!”

Tần Giang Nguyệt vốn đang nhìn nàng, thản nhiên chấp nhận ánh mắt si mê của nàng, đột nhiên quay đi để Tiết Ninh hiểu hắn sợ nàng cảm thấy mình mất mặt.

“Khăn tay.”

Tiết Ninh bất ngờ lên tiếng, Tần Giang Nguyệt ngừng lại, lấy ra khăn tay đưa qua.

Khăn tay của hắn và người hắn giống nhau, mát lạnh như ánh trăng thần thánh rơi xuống.

Tiết Ninh dùng khăn tay của hắn lau miệng, giống như đang vấy bẩn chính hắn, ánh mắt lộ liễu tràn ngập dục vọng.

Thật là một sự ám chỉ rõ ràng.

“Chàng vừa nói chàng chưa thử qua mấy món này. Thật sự rất ngon, cũng rất hợp khẩu vị của ta, chàng chưa thử qua thì thật đáng tiếc.”

Tiết Ninh niệm chú thanh tẩy thân thể và miệng, sau đó gắp một quả anh đào rượu, quả anh đào đỏ thắm và đôi môi nàng cùng màu, tỏa hương rượu nhè nhẹ.

Hai người đều không giống kẻ không chịu được rượu nhưng có vẻ đều say nhẹ vì hương rượu nhè nhẹ này.

Tần Giang Nguyệt đột nhiên có chút tránh né, như trong ký ức Hóa Kiếm Tiên Tôn tránh ánh mắt thẳng thắn của Tiết Ninh, hơi lùi lại một chút.

Ngay sau đó nhớ ra Tiết Ninh chắc là muốn đút cho mình, lại kiềm chế dựa vào gần một chút.

“Há miệng.”

Tiết Ninh gắp anh đào, nói nhẹ nhàng trong ánh nến.

Tiểu Quy không thể nhìn tiếp.

Nó vội vàng lôi ba con khác còn đang ăn, nhanh như chớp rời khỏi.

Trong nhà chỉ còn lại hai người, không khí mập mờ khiến Tiết Ninh cũng thấy khó thở.

Tần Giang Nguyệt nghe lời há miệng, đợi Tiết Ninh đưa anh đào vào miệng mình.

Hắn nhìn chằm chằm đôi môi nàng, màu sắc của anh đào và đôi môi nàng giống nhau, ăn vào như cắn đôi môi nàng.

Ánh mắt hắn lại có chút trốn tránh, người có thói quen chịu đựng luôn muốn đè nén dục vọng, không để lộ chút nào.

Nhưng điều xảy ra tiếp theo khiến Tần Giang Nguyệt không thể kiểm soát bản thân.

Tiết Ninh không dùng đũa đưa anh đào vào miệng hắn, nàng ngậm anh đào trong miệng, chống tay lên bàn, đạp ghế nghiêng người về phía hắn, hơi nghiêng đầu, dùng môi và răng đưa anh đào vào miệng hắn.

Sau đó thở nhẹ hỏi: “Ngọt không?”

Anh đào đương nhiên là ngọt, ngoài rượu, hắn còn dùng đường ướp, sao mà không ngọt cho được.

Tần Giang Nguyệt mặc áo trắng ngọc quan vàng, giữa trán có ấn kiếm thần thánh trang nghiêm, tiên nhân chi tư hiện rõ.

Hắn dung mạo tuyệt mỹ, dù là lúc thất thần cũng vẫn lộng lẫy uy nghiêm, không thể xâm phạm.

Nhưng người như vậy, hiện tại trên môi vương vấn hơi thở của nữ tử, trong miệng ngậm quả anh đào nàng đưa vào.

Yết hầu hắn chuyển động lên xuống, khó khăn nuốt anh đào như không thể nuốt trôi.

Lâu sau, hắn chậm rãi thốt ra một chữ: “Ngọt.”

Như thật sự đã nếm kỹ mới đưa ra câu trả lời nghiêm túc.

Tiết Ninh đá chiếc ghế dưới chân, nhẹ nhàng nhảy qua bàn, bị hắn ôm chặt trong lòng.

Nàng ôm cổ hắn, ngồi trên đùi hắn, ánh mắt lướt qua mặt hắn: “Ai hỏi chàng anh đào ngọt không?”

Nàng vòng tay qua cổ hắn, cúi đầu xuống, thở nhẹ bên tai hắn: “Ta đang hỏi chàng, ta có ngọt không?”

Tiết Ninh ngồi trên đùi của Tần Giang Nguyệt.

Đùi hắn rắn chắc, chặt chẽ, cứng cáp.

Chắc chắn hắn đang kiềm chế, cơ thể cứng ngắc, dùng sức, cơ bắp đùi càng làm nàng thấy khó chịu.

Mông Tiết Ninh so với cơ bắp của hắn ta, thật sự quá mềm mại.

Nàng ngồi không thoải mái nên di chuyển qua lại.

Tần Giang Nguyệt bất ngờ giữ chặt eo nàng, đôi mắt hơi híp, hơi thở tắc nghẽn.

“Đừng động đậy.”

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-189.html.]

Dường như Tiết Ninh không nhận ra gì, vẫn tiếp tục di chuyển quấy rối.

“Quá cứng.” Nàng mím môi nói: “Làm ta thấy khó chịu.”

Tần Giang Nguyệt nhíu chặt mày, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào nàng khiến Tiết Ninh cảm thấy áp lực rất lớn.

Tiên tôn nhìn người như thế này thật sự làm nàng nhớ lại lúc chàng còn là Hóa Kiếm.

Nàng vô tội ngồi thẳng dậy, giọng khàn khàn nói: “Chàng nghĩ gì vậy? Ta nói cơ bắp đùi của chàng làm ta thấy khó chịu.”

“Ta nghĩ gì?” Tần Giang Nguyệt hỏi lại: “Nàng nghĩ ta nghĩ gì?”

Mặt và mắt Tiết Ninh đều đỏ ửng, nhỏ giọng nói: “Chàng tự biết mình nghĩ gì.”

“Thật xin lỗi, ta thật sự không hiểu ý của sư muội.”

Tần Giang Nguyệt mặt không cảm xúc, nghiêm túc như đang thảo luận đạo kinh, giọng điệu bình thản: “Sư muội nghĩ ta đang nghĩ gì, chi bằng nói rõ ra đi.”

Đã gọi là sư muội rồi, còn không biết nàng nói gì, ai mà tin được!

“Sao chàng lại...”

Tiết Ninh vừa mới tự tại đã biến mất, eo bị giữ chặt, hơi thở khó khăn.

Nàng thật sự yên lặng ngồi xuống nhưng lúc này ngồi còn khó chịu hơn lúc trước.

... Hắn và nàng không hợp nhau.

Bạch Nguyệt Quang quả không hổ là Bạch Nguyệt Quang, thân thể ở đâu cũng là đỉnh cao.

“Sao chàng lại không thẳng thắn như vậy.” Tiết Ninh như ngồi trên đống lửa, muốn đứng dậy nhưng bị hắn giữ lại không thể đứng lên, mặt nóng bừng, giọng nói run rẩy: “Để ta đứng dậy, có phải là mùa hè đến rồi không, nóng quá.”

“Nàng đã lên kỳ Kim Đan, không ngại nóng lạnh, sao lại thấy nóng?”

“Sao lại không nóng, ta đổ mồ hôi rồi!”

Tiết Ninh vỗ vỗ trán, mồ hôi lấm tấm không thể giả được.

Nhưng mồ hôi này chắc chắn không phải do khí hậu nóng.

Tần Giang Nguyệt thả lỏng tay một chút, như thần minh nhân từ ban phát ân huệ cho tín đồ của mình.

Nhưng tín đồ không rời đi.

Được thả lỏng, Tiết Ninh không lùi mà tiến.

“Thật sự muốn buông ta ra sao?”

Nàng ôm hắn chặt hơn một chút, lúc này họ rất gần, chỉ cần nàng tiến thêm một chút là có thể hôn môi hắn.

Nhưng nàng không làm vậy.

Nàng thực sự hôn hắn, đầu tiên là má, sau đó là mũi rồi đến mí mắt, khiến hắn nhắm chặt mắt, lông mi run rẩy.

Nàng hôn từng chỗ trên khuôn mặt như tượng điêu khắc của hắn, chỉ duy nhất không hôn đôi môi đang mím chặt kia.

Hầu kết của Tần Giang Nguyệt trượt lên xuống, muốn nói gì đó nhưng bị Tiết Ninh đặt lên môi.

Hắn như người phàm đã lâu không uống nước, khát khao chỉ có thể hôn ngón tay nàng.

Tiết Ninh đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể lên hắn, ngồi vững trên đùi hắn, không kẽ hở.

Đôi môi Tần Giang Nguyệt khẽ mở, mày nhíu chặt như rất đau đớn, môi thốt ra tiếng rên ngắn nhưng rõ ràng.

“Rất khó chịu sao?”

Tiết Ninh nhẹ giọng hỏi.

Tần Giang Nguyệt phát ra một tiếng thở như là cho câu trả lời khẳng định.

“Cố chịu đi.”

Câu trả lời của Tiết Ninh khá vô tình.

Nàng cúi xuống hôn lên hầu kết của hắn, Tần Giang Nguyệt càng khó chịu hơn.

Lúc này gương mặt hắn rất khó coi, chẳng khác gì lúc một mình đi đến bên Hồ Kính để chết.

Hắn quen kiềm chế, giỏi chịu đựng, nhưng dù là hắn cũng phải lộ ra biểu cảm khó chịu như vậy, mạch m.á.u trên trán nhảy lên, có thể thấy thật sự rất khó chịu.

“Tại sao chàng đưa ta đến đây?” Tiết Ninh bỗng nhiên hỏi.

Tần Giang Nguyệt cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh: “Vì nghĩ rằng nàng sẽ thích.”

“Sao tự nhiên lại muốn cho ta những thứ mà ta thích? Chắc chắn chàng không rảnh, đệ tử được chọn từ Tiên phủ đều đợi chàng dạy dỗ, theo lý ta đã rời khỏi ký ức đó, cũng thành công tiến cấp, khi nhập định chàng có thể đi gặp những đệ tử đó nhưng chàng không làm vậy, ngược lại lại đi mua nhà, học nấu ăn, rõ ràng là... a!”

Tiết Ninh thay đổi vị trí, bị Tần Giang Nguyệt ôm ngang lên, xoay người giữa không trung khiến nàng hoảng sợ kêu lên, ôm chặt lấy thân hắn.

“Chàng!”

“Gọi là sư huynh.”

Loading...