Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 192
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:35:46
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Sao vậy?” Nàng yếu ớt hỏi.
Trước khi hắn trả lời, nàng lại nói: “Sao lại gọi cả họ tên ta?”
Nhớ lại, hình như Tần Giang Nguyệt luôn thế, luôn gọi đầy đủ họ tên nàng.
“Tiết Ninh, Tiết Ninh”, đôi khi là sự ấm áp, đôi khi là sự dịu dàng, đôi khi là sự nghiêm túc.
Người khác đều gọi nàng là A Ninh, Tiểu Quy cũng vậy.
Sau một lúc Tần Giang Nguyệt mới nói: “Không tìm được cách gọi độc nhất vô nhị nên cứ gọi nàng như vậy thôi.”
Gọi nàng là A Ninh có quá nhiều người rồi, phần lớn là người quen biết.
Những người không quen hiện giờ cũng không tiện gọi thẳng tên nàng, sau này cũng sẽ phải gọi là Tiết chân quân.
Kim Đan rồi, vợ hắn đã là chân quân rồi.
“Ta không muốn giống họ.” Tần Giang Nguyệt nói như vậy.
Tiết Ninh ngẩn người, không ngờ là vì lý do này.
Nàng mím môi, lâu sau mới nói: “Thực ra có thể gọi ta là...”
Ninh Ninh? Thôi đi.
Tên này đều là người thân, bạn bè trước khi nàng xuyên không gọi, nếu Tần Giang Nguyệt gọi như vậy...
Thật khó tưởng tượng ra từ lặp lại đó thốt ra từ miệng hắn.
Nổi da gà hết cả lên.
Tiết Ninh rùng mình, không nói tiếp, ngược lại Tần Giang Nguyệt hỏi: “Gọi nàng là gì?”
Tiết Ninh lắc đầu, biểu thị không có gì.
Tần Giang Nguyệt im lặng một lúc, nói: “Phu nhân?”
Toàn thân Tiết Ninh run lên, mở to mắt nhìn hắn.
Một cách gọi ngoài dự đoán nhưng hợp lý.
Nến long phụng trên bàn vẫn còn, mặc dù không có cái gọi là lễ bái thiên địa nhưng đã tu tiên rồi, những thứ đó không quan trọng.
Nhưng: “Hôn ước của chúng ta... lúc đó đã giải rồi.”
Vậy muốn gọi phu nhân, có phải nên kết lại không?
Tần Giang Nguyệt xoay cổ tay đưa đến trước mặt nàng, Tiết Ninh theo đó mà xoay người, kéo chăn lụa đỏ che kín mình.
Tần Giang Nguyệt nâng tay còn lại, vận linh lực, vốn định làm gì đó nhưng thấy vai nàng nửa trần, làn da trắng như tuyết tương phản với màu đỏ của chăn lụa bèn dừng lại.
Trong lòng Tiết Ninh cảm thấy không ổn, vội nói: “Muốn cho ta xem gì?”
Tần Giang Nguyệt chậm rãi tiếp tục động tác.
Tiết Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nhìn kỹ động tác của Tần Giang Nguyệt, tiên khí nhàn nhạt tản ra từ cổ tay hắn, xuất hiện thứ ngoài dự đoán.
Một sợi tơ đỏ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sợi tơ đỏ.
Tiết Ninh ngay lập tức nghĩ đến ký ức, tơ đỏ của Hoang Vũ buộc trên người nàng.
Đó là để kiểm soát nàng sao?
Tiết Ninh lập tức cúi nhìn tay mình, quả nhiên cổ tay nàng cũng có một sợi tơ đỏ.
Nàng nhận ra điều gì, không thể tin nhìn Tần Giang Nguyệt, Tần Giang Nguyệt khẳng định gật đầu.
“Ta chưa từng bị thiên phạt.” Hắn nói từng chữ một: “Từ khi nàng trở về, chưa từng có lần nào.”
Tiết Ninh ngẩn người.
“Đây là tơ đỏ của Hoang Vũ.”
Thần Nhân Duyên phụ trách cái gì, nghe tên cũng biết rồi.
Tơ đỏ của hắn ta đã buộc chặt Tiết Ninh, nàng luôn nghĩ rằng đó chỉ là cách kiểm soát nàng trong ký ức nhưng giờ phát hiện, đầu kia của tơ đỏ nằm trên người Tần Giang Nguyệt.
“Hắn có nói gì với nàng mà ta không biết không?”
Tần Giang Nguyệt hỏi vậy, Tiết Ninh bắt đầu nhớ lại rồi nàng nói chậm rãi: “Trước khi hắn đưa ta vào ký ức đó có nói, nếu ta có thể khiến chàng trong giai đoạn đó cũng động tình, sẽ tặng ta một món quà lớn.”
Lúc đó Hoang Vũ chế giễu, hoàn toàn không tin nàng có thể thành công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-192.html.]
Nhưng khi nàng vừa vào ký ức đã phát hiện trên người có buộc tơ đỏ.
Công dụng của sợi tơ đỏ này, giờ đã rõ không phải để kiểm soát nàng.
Nói như vậy, đáp án rất rõ ràng - Ngay từ đầu Hoang Vũ đã quyết định, dù kết quả thế nào cũng sẽ tặng nàng món quà này.
Một món quà giúp nàng và Tần Giang Nguyệt không phải đối mặt với thiên phạt, có thể ở bên nhau trọn vẹn.
Tiết Ninh cảm thấy như có một tảng đá đè nặng trong lòng, không thể nói nên lời.
Nàng nhớ lời Trường Thánh từng nói, Ma thần từng bảo nàng, thần tiên không thể động tình, không có tơ duyên, nếu Thần Nhân Duyên còn sống, có lẽ có thể buộc tơ đỏ cho họ nhưng hắn ta đã bị Tần Giang Nguyệt g.i.ế.c rồi.
Dù chưa chết, ép buộc buộc tơ đỏ cho Thần tộc, cuối cùng có lẽ ba người đều phải chết.
Mắt Tiết Ninh cay xè, nhỏ giọng nói: “Là như ta nghĩ sao?”
Giữa họ đã có tơ duyên.
Hoang Vũ đã thành công buộc tơ đỏ cho họ.
Tần Giang Nguyệt nhớ lại khi hồn phách của Hoang Vũ tiêu tán, truyền cho hắn thông điệp từ góc độ Tiết Ninh không nhận ra.
Lúc đó hắn ta đã không nói được, cũng không truyền tâm âm, chỉ có thể để hắn cảm nhận cảm xúc mỏng manh đó.
Nỗi tiếc nuối mạnh mẽ đó khiến hắn ta gần như chìm ngập trong đó.
Hoang Vũ thực sự không thể quay lại nữa.
Lần này Tần Giang Nguyệt ra tay với tàn hồn của hắn ta không chút nhân nhượng.
Nhưng dường như Hoang Vũ không hận hắn như hắn tưởng.
Hắn ta đã giải quyết rắc rối lớn nhất mà hắn và Tiết Ninh đang phải đối mặt.
Tần Giang Nguyệt luôn không lo lắng về Ma thần.
Cuối cùng Trường Thánh sẽ bị đánh bại, hắn đã trở lại, thiên đạo cũng chọn ra vận mệnh chi tử mới, điều đó có nghĩa trong tương lai chiến thắng sẽ thuộc về họ.
Vì vậy hắn sẽ dốc hết sức mình nhưng không lo lắng kết quả không tốt.
Điều duy nhất hắn không thể xác định là tương lai với Tiết Ninh.
“Nàng muốn gả cho ta không?”
Hắn mở miệng, giọng ngập ngừng, khàn khàn, ẩn chứa sự không chắc chắn.
Là sự không chắc chắn về câu trả lời của nàng.
Nàng không thích bị ràng buộc, nếu lại lo lắng về tương lai sẽ thay lòng, đến lúc đó hôn ước trở thành gánh nặng nên dứt khoát không kết hôn với hắn, cứ vậy mà sống không danh không phận?
Điều này cũng không phải là không có khả năng.
Tính cách của Tiết Ninh có lẽ thực sự sẽ như vậy.
Tần Giang Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối, thực sự nên đi rồi, hắn đứng dậy mặc quần áo, ánh kiếm phủ lên hắn ánh sáng bạc, khi ánh sáng tan biến, hắn lại là Thần tiên cô độc, không vướng bụi trần.
Tiết Ninh cúi đầu nhìn mình, có chút không vui.
Nàng ngồi dậy, ôm n.g.ự.c nói: “Cầu hôn người ta, chưa có câu trả lời đã mặc đồ chỉnh tề, định không đợi câu trả lời mà đi luôn sao?”
Nàng cầm gối ném về phía hắn: “Cho rằng chắc chắn ta sẽ không từ chối nên không cần nghe ta trả lời sao?”
Nhìn thấy Tần Giang Nguyệt không né tránh, nhận cái gối, mái tóc dài mượt mà bị làm rối, tâm trạng nàng tốt hơn một chút.
Nàng hừ một tiếng, lẩm bẩm: “Được rồi, không đợi thì không đợi, đúng là không nên trì hoãn nữa, nên trở về rồi.”
Nàng chậm chạp mặc quần áo trong chăn như một con sâu, thực ra không nên xấu hổ nữa, nhìn cũng nhìn rồi, dùng cũng dùng rồi, còn ngại cái gì?
Nhưng Tần Giang Nguyệt nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, khiến người ta áp lực lớn, rất khó không xấu hổ.
Nàng quyết định tìm chủ đề khác để chuyển sự chú ý của hắn: “Kết hôn ước phải làm sao? Phải về Tiên phủ mới được sao? Ta nhớ lúc giải trừ chàng chỉ cần làm một chút là xong, cũng không cần đi đâu.”
Tần Giang Nguyệt đột ngột tiến lại, tay chống bên cạnh nàng, Tiết Ninh vừa mặc xong áo trong trong chăn, bị hắn dọa giật mình.
“... Thật sự không thể nữa.” Tiết Ninh hoảng sợ, nuốt nước bọt: “Dù là tu sĩ luyện thể, hồi phục nhanh, ta cũng không chịu nổi Tiên tôn quấy rầy như vậy đâu.”
Chân còn mềm, bụng dưới còn hơi đau, thực sự không chịu nổi nữa!
Mặt Tần Giang Nguyệt đỏ lên, một lúc lâu sau mới nói: “... Ta biết.”
Hắn rũ mắt, cúi xuống một chút, nhẹ nhàng nói: “Nàng đồng ý không?”
Tiết Ninh ngẩn ra một lúc: “Cái gì?”
Tần Giang Nguyệt: “Gả cho ta, đồng ý không?”
Giọng nói chứa một chút không tin.