Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 196
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:35:55
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nhìn sắc mặt ngươi là đã biết chuyện của Tiết sư đệ và Nhiếp sư muội rồi.” Giọng của Mộ Không Du rất nhẹ: “Nhưng ngươi không biết họ có một đứa con gái.”
Tiết Ninh không biết phải nói gì nữa, ngẩn người ra mà tiêu hóa tin tức này.
Vậy là đại tiểu thư thực sự của Vô Tranh Tiên Phủ, Mộ Văn vốn không phải con gái của phủ chủ Mộ Không Du, nàng ta là con của Nhiếp Bàn và Tiết Tông sau một đêm lầm lỡ.
... Phải rồi, Mộ Văn không nhỏ hơn nguyên chủ bao nhiêu nhưng nhiều năm qua, sống cuộc sống mà nguyên chủ không thể sánh được.
Chắc chắn Mộ Văn không biết chuyện này, vậy Tiết Tông có biết không?
Khi Tiết Tông còn sống, mỗi lần nguyên chủ tranh chấp với Mộ Văn, ông đều chỉ trích nguyên chủ bướng bỉnh, sau đó dù an ủi nhưng luôn bảo nàng tránh xa Mộ Văn, không bao giờ thực sự đứng về phía nàng.
Tiết Ninh mặt mày tái mét, may mà nguyên chủ đã không còn, nếu nàng ấy còn, nghe được tin này cũng không biết sẽ suy sụp đến mức nào.
“Nhiếp sư muội vì lần đó mà mang thai, con cái của tu sĩ rất khó có, nàng thích Tiết sư đệ, cũng không muốn mất đi đứa trẻ này nhưng nàng biết nếu Tiết sư đệ biết đứa trẻ là của hắn, chắc chắn sẽ không để nàng giữ lại nên tìm đến ta.”
“Ta và nàng giả kết hôn ước đạo lữ, giúp nàng cho đứa trẻ một danh phận, ta cũng muốn nhờ nàng thoát khỏi những phiền nhiễu tục sự nên đã đồng ý.”
“Ta và nàng xưa nay trong sạch, không có quan hệ gì, chỉ là giao dịch. Ta chưa từng có bất kỳ hành động thân mật nào với bất kỳ nữ tử nào, sau này cũng sẽ không.”
Nên cũng không thể tìm Nhiếp Bàn để giải độc này.
“Ba ngày sau, ta sẽ hủy bỏ hôn ước với Nhiếp sư muội.”
Tiết Ninh như bừng tỉnh từ cơn mơ, lạnh lùng nói: “Vậy Tiết Tông không biết... là con gái của hắn.”
Bây giờ nàng hoàn toàn không muốn gọi người đàn ông đó là cha nữa.
Thậm chí nàng bắt đầu nghi ngờ, nguyên chủ thực sự không biết gì sao?
Lúc đó nàng ấy kiên quyết không gặp mặt Tiết Tông lần cuối, thực sự không phải vì biết điều gì sao?
Bản thân không phải người trong cuộc, rất khó để nói rõ chuyện giữa Giang Mộ Vãn, Tiết Tông, Khuynh Thiên và Nhiếp Bàn, nhưng nguyên chủ thực sự vô tội.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Hắn không biết.” Mộ Không Du trả lời một cách chắc chắn: “Nếu hắn biết, dù đứa trẻ đã sinh ra, hắn cũng sẽ tìm mọi cách g.i.ế.c chết, không thể để đứa trẻ sống yên ổn đến bây giờ.”
Tiết Ninh nhìn Mộ Không Du: “Vậy còn ngươi?” Nàng nhanh chóng nói: “Ngươi đồng ý chuyện này, để đứa trẻ ra đời, cho nàng danh phận, ngươi có nghĩ đến cảm nhận của Tiết sư đệ, cảm nhận của thê tử đã mất của hắn không?”
Nàng bước lên một bước, nói từng chữ một: “Ngươi có nghĩ đến cảm nhận của ta không?”
Mộ Không Du không nói gì, lông mi dài rủ xuống, tay đưa về phía nàng nhưng bị nàng mạnh mẽ hất ra.
“Đừng chạm vào ta.” Tiết Ninh lạnh lùng nói: “Ra ngoài. Những chuyện này ta đã biết, cảm ơn Mộ phủ chủ đã cho biết.”
Sắc mặt Mộ Không Du rất khó coi.
Tay hắn ta run lên, khuôn mặt đỏ hiện lên vẻ u uất đè nén.
Hắn ta thực sự không muốn nhìn thấy vẻ ghét bỏ của Tiết Ninh nữa, buộc mình quay người rời đi.
Khi đến chỗ kết giới, Tiết Ninh lại lên tiếng: “Nếu ngươi đã đồng ý từ đầu, tại sao bây giờ lại muốn hủy bỏ hôn ước? Ngươi nói cho ta biết chuyện này, không sợ ta tiết lộ bí mật khiến các ngươi thân bại danh liệt sao?”
Thực ra Mộ Không Du không có gì phải sợ.
Vai trò của hắn ta dù quan trọng nhưng sự bắt đầu và hướng đi của sự việc đều không liên quan đến hắn ta.
Người thực sự thân bại danh liệt là Nhiếp Bàn và Mộ Văn.
Hắn ta che chở Mộ Văn nhiều năm, để nàng ta kiêu ngạo vô độ, nếu thiên chi kiêu nữ này rơi từ trên thần đài xuống, sợ là sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Mộ Không Du đứng rất lâu mới trả lời câu hỏi này.
“So với những thứ đó, ta càng hy vọng trong lòng ngươi, thân phận ta rõ ràng.”
Ai cũng có người thân thiết, không phải ai cũng là thần tiên.
Ngay cả Tần Giang Nguyệt, vị tiên thực sự, sau khi có thiên vị cũng coi như đã rơi vào trần thế.
Chắc chắn Mộ Không Du cũng có tư tâm, chỉ là trước đây chưa tìm thấy, bây giờ mới tìm thấy.
Tiết Ninh sững sờ, hiểu ra câu trả lời này, quay lại nhìn kết giới, nơi đó đã không còn ai.
Hắn ta đã đi.
Để lại một câu mơ hồ không rõ rồi rời đi.
Thật là nực cười.
Ý hắn ta là gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-196.html.]
Thân phận rõ ràng trong lòng nàng? Không muốn nàng luôn nghĩ rằng hắn ta là người đã có vợ sao?
Sao lại giống như việc hủy bỏ hôn ước cũng vì điều này?
Đầu Tiết Ninh đau như búa bổ, cúi đầu nhìn mấy con Tiểu Quy, chúng nhìn nhau, đều bị lượng thông tin hiện tại làm choáng váng.
Tiết Ninh đột nhiên nghĩ đến, Tiểu Quy là linh thú mà Tiết Tông tặng cho nguyên chủ.
Nàng ngồi xuống, nhíu mày hỏi: “Tiểu Quy, trước khi ngươi theo Tiết tiên tử, ngươi được Tiết trưởng lão tìm thấy như thế nào?”
Tiểu Quy ngơ ngác, điều này hơi vượt quá hiểu biết của nó: “Khi ta tỉnh lại là lúc vỡ vỏ, đã ở trong Tiên phủ rồi.”
Vậy là chính nó cũng không biết mình đến từ đâu.
Tiết Ninh lại nhớ đến Linh Âm Châu ngày xưa.
Khi Linh Âm Châu còn nguyên vẹn, nàng đã mơ thấy Tiết Tông nhảy xuống từ vách đá, nơi nay là mộ của hắn.
Nàng đột nhiên rất muốn xuống xem dưới vách đá đó có gì.
Đúng lúc này, từ xa có ánh sáng tím rực rỡ, kiếm quang hạ xuống trước mặt, ánh sáng trước mắt Tiết Ninh tối lại, nàng ngẩn ngơ nhìn Tần Giang Nguyệt trở về.
Tần Giang Nguyệt mặc y phục trắng tinh, khí tức như băng tuyết tinh khiết, lạnh lùng và cao ngạo.
So với vẻ ngạo mạn trần tục của Mộ Không Du, Tần Giang Nguyệt mới thật sự là tuyết trên đỉnh núi, không thể xâm phạm.
Hắn mới thật sự là người trong sạch.
Mọi người đều không bằng hắn.
Tiết Ninh không đợi Tần Giang Nguyệt mở miệng hỏi tại sao nàng lại có vẻ khác thường, nhanh chóng lao vào lòng hắn.
Tần Giang Nguyệt ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vuốt lưng nàng để nàng bình tĩnh lại, sau đó mới dịu dàng hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn hơi nghiêng đầu, ở góc nàng không nhìn thấy, ánh mắt lạnh lùng sắc bén.
“Mộ Không Du lại đến làm phiền nàng sao?”
Ở đây có khí tức của cây đằng yêu.
Là hắn ta, không thể sai được.
Nhưng Tiết Ninh nói: “Hắn đã đến nhưng không phải vì chuyện đó.” Nàng mím môi, nói nhỏ: “Chàng có thể đi cùng ta đến một nơi không?”
“Nơi nào?”
Tiết Ninh kéo tay Tần Giang Nguyệt, dẫn hắn đến trước mộ của Tiết Tông và cái gọi là Giang Mộ Vãn.
Nhìn vào bộ xương không thuộc về Giang Mộ Vãn được chôn cùng với Tiết Tông, nàng cảm thấy thế này là tốt.
Nếu thật sự là bộ xương của Giang Mộ Vãn được chôn cùng ông...
Giang Mộ Vãn sợ là c.h.ế.t không nhắm mắt.
“Vách đá đó có ai từng xuống chưa?”
Tiết Ninh chỉ vào vách đá không xa, vách đá dưới chân có đá nhọn hoắt, mù mịt sương khói, sâu không thấy đáy.
Tần Giang Nguyệt bước tới nhìn xuống một cái, lắc đầu: “Chưa từng. Nơi này giống như Vạn Ma Uyên, là nơi có sương khói mạnh nhất trong tu chân giới, ngay cả đệ tử của Vô Tranh Tiên Phủ cũng tránh nơi này khi luyện tập.”
Tần Giang Nguyệt quay lại nhìn: “Nàng muốn xuống?”
Tiết Ninh chưa kịp trả lời, hắn đã giơ tay lên: “Ta sẽ đi cùng nàng.”
“...”
Hu hu hu hu.
Cô gái sắt đá như Tiết Ninh, mắt đỏ lên, rơi lệ.
“Chàng thật tốt.”
Nàng kéo tay áo hắn, chui vào lòng hắn.
Thông cảm, hiểu nàng, thuận theo ý nàng, hành động nhanh chóng, hắn thực sự quá tốt.
“Ta thật sự yêu c.h.ế.t chàng rồi!”
Tiết Ninh ôm chặt lấy hắn rồi lấy tay lau nước mắt lên áo sạch sẽ của hắn.
Tần Giang Nguyệt: “...”