Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 197
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:35:57
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Giang Nguyệt giơ tay áo lên lau nước mắt cho nàng, động tác dịu dàng, cẩn thận.
“Mộ Không Du đã nói gì về sư tôn.”
Hắn quá thông minh, nhạy bén đến cực độ, Tiết Ninh gật đầu, kể lại chuyện Mộ Không Du đã nói cho Tần Giang Nguyệt - không bao gồm câu cuối cùng. Câu nói mà cả đời nàng dự định coi như chưa nghe thấy, không cần nói ra để làm hắn không vui.
“Sau này đừng gọi hắn là sư tôn nữa.”
Tiết Ninh nghĩ rằng có lẽ Giang Mộ Vãn đã cho nàng phần hồn cuối cùng nên bây giờ nàng có một số cảm xúc thuộc về bà.
Trước đây tình cảm của nàng đối với Tiết Tông là dù ông đã làm gì, nàng đều chỉ là người quan sát, người ngoài cuộc, đưa ra ý kiến nhưng không tham gia vào cảm xúc.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Nàng nhìn xuống sương mù dưới vách đá, nhíu mày nói: “Ta rất muốn biết hắn đã làm thế nào để có được Tiểu Quy.”
Tiểu Quy còn bốn kỹ năng chưa mở, ba kỹ năng đã mở, kỹ năng nào cũng là gian lận.
Tiết Tông đối xử tốt nhất đối với nguyên chủ chắc có lẽ là tặng linh thú này, chỉ tiếc nguyên chủ không nuôi dưỡng tốt.
Thần thú hiếm có như vậy, rốt cuộc làm sao mà ông tìm được?
“Ta luôn cảm thấy giấc mơ về hắn là một sự chỉ dẫn.”
Linh Âm Châu là của Tiết Tông, sau khi có nó nàng đã mơ giấc mơ đó, rất khó nói không phải là tàn niệm của Tiết Tông chỉ dẫn nàng đến đây.
“Nếu sau này Tiểu Quy có gì không ổn, có lẽ ở đây sẽ có câu trả lời, ta có thể chuẩn bị trước.”
Tần Giang Nguyệt yên lặng nghe nàng nói xong, lấy một viên Thanh Tâm Đan đặt vào miệng nàng, đầu ngón tay hắn vương một chút son môi của nàng.
Tiết Ninh nuốt viên đan, biết rằng đây là để che chắn sương khói, Tần Giang Nguyệt là tiên thể, không sợ sương khói, nàng thì khác.
Nhưng...
Nhìn thấy son môi màu hồng nước còn lại trên đầu ngón tay hắn, Tiết Ninh hắng giọng, muốn giúp hắn lau sạch, lại thấy hắn giơ ngón tay lên, đưa vào miệng, l.i.ế.m sạch.
“...”
Cứu với!!
Tiết Ninh tròn mắt, kinh ngạc nhìn hắn.
Tần Giang Nguyệt tóc dài buông xõa, cao quan bác mang, tinh xảo tuấn mỹ.
Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, điều c.h.ế.t người nhất là sự điềm tĩnh và lạnh lùng của hắn khi làm điều đó mà không cảm thấy hành động của mình có chút gì mờ ám.
“Hử?” Hắn chậm rãi hỏi: “Sao vậy?”
Tiết Ninh là người rất có tự chủ.
... Thôi được rồi, nàng không phải, Tần Giang Nguyệt mới là người như vậy.
Nhưng không sao, ít nhất nàng có thể giả vờ rằng mình rất có tự chủ!
“Không có gì.” Tiết Ninh kiêu ngạo quay đầu: “Xuống thế nào? Cưỡi kiếm à?”
Tần Giang Nguyệt lại “ừm” một tiếng, tiếng ừm này nói sao nhỉ, dịu dàng và êm tai, trong trẻo và tĩnh lặng, so với những thứ hỗn loạn nàng vừa nghe khiến nàng như nghe được tiên nhạc.
“Ta ôm chàng.” Tiết Ninh làm theo lòng mình, trực tiếp ôm lấy eo Tần Giang Nguyệt, vòng eo mạnh mẽ, cơ bụng hoàn hảo đẹp đẽ, mặc quần áo vào lại thon gọn như vậy, thậm chí Tiết Ninh còn nghi ngờ người cao lớn thế này, không lẽ eo còn thon hơn eo mình?
Nàng đang định dùng tay đo lại một lần nữa lại bị Tần Giang Nguyệt giữ lại.
“Đừng cử động.”
Giọng hắn bình tĩnh nhưng lời nói rõ ràng không phải vậy: “Trừ khi hôm nay nàng không muốn xuống dưới nữa.”
Nhớ đến những chuyện xảy ra ở nhà nhỏ trong Nhân giới, Tiết Ninh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Nếu thật sự bắt đầu, hôm nay ngoài chuyện này ra thì không làm gì khác được nữa.
“Ta đâu có cử động đâu?” Nàng không thừa nhận: “Ta chỉ tìm góc độ thuận tiện để ôm chàng chặt hơn thôi mà.”
“Ta cưỡi kiếm rất ổn định, trước giờ nàng đâu có ôm ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-197.html.]
“Đó là trước đây, gần đây ta dễ bị chóng mặt khi cưỡi kiếm.” Tiết Ninh mở to mắt nói dối.
Tần Giang Nguyệt khẽ liếc nàng một cái, đương nhiên nhìn thấu tất cả nhưng hắn không vạch trần mà để nàng ôm lấy, trực tiếp cưỡi kiếm mà xuống.
Tiết Ninh vốn tưởng rằng đoạn kịch này cứ thế mà qua, ai ngờ người vốn cưỡi kiếm rất ổn định, đột nhiên bắt đầu biểu diễn kỹ thuật.
Chỉ thiếu quay 720 độ trên không trung thôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Rõ ràng là cố ý!
Đương nhiên hắn sẽ không để Tiết Ninh rơi xuống nhưng Tiết Ninh sợ hãi, sẽ theo bản năng mà ôm chặt hắn hơn.
Dường như nàng nghe thấy hắn bị siết đến nghẹt thở mà rên lên, nhưng Tiết Ninh không dám mở mắt xác nhận.
Quá đáng sợ!
“Đây là cưỡi kiếm chứ không phải nhảy cầu, không cần nhiều kỹ thuật như vậy!”
Tay chân Tiết Ninh quấn quanh hắn, mỗi chỗ trên người đều căng thẳng cực độ, hỗn loạn vô cùng.
Nàng cố gắng mở mắt nhìn thủ phạm, Tần Giang Nguyệt luôn nhìn nàng, giống như cuối cùng cũng đợi được nàng mở mắt, một tay giữ chặt kiếm trước ngực, tay kia để sau lưng, khi ánh mắt nàng khóa lại, hắn cúi xuống hôn mạnh.
Tiết Ninh nghẹn thở, đồng tử co lại, Tần Giang Nguyệt dùng nguyên thần cưỡi kiếm, tốc độ rơi cực nhanh nhưng gió lạnh không thể thổi bay một sợi tóc của họ, nàng ôm chặt cánh tay hắn, mạnh mẽ đáp lại nụ hôn đó.
Thậm chí còn cắn hắn một cái.
Cái cắn này không kiềm chế được lực, không đề phòng mà Hóa Kiếm Tiên tôn bị cắn rách môi.
Hắn sững sờ, sau đó cười.
Là một nụ cười rất đẹp.
Tiết Ninh rất ít thấy hắn cười như vậy, nhẹ nhàng thoải mái, ý khí phong phát, thậm chí có chút vẻ thanh niên.
Tóc bay lòa xòa mờ mờ rơi trên mặt nàng, Tần Giang Nguyệt nhẹ nhàng gạt ra, lưỡi kiếm dưới chân biến mất, cảm giác mất trọng lượng ập đến, Tiết Ninh ôm hắn nhìn xuống dưới.
“Đã gần đến đáy vách, sương mù quá nặng, cưỡi kiếm không an toàn.”
Dù đã uống Thanh Tâm Đan, khi vừa vào sương mù đầu óc Tiết Ninh vẫn hơi tối sầm, n.g.ự.c như bị đè nặng, hơi thở khó khăn.
Đây tuyệt đối không phải là sương mù bình thường.
“Vô Tranh Tiên Phủ không phải ngay từ đầu đã được xây ở đây, nơi này là nơi cuối cùng sau khi di chuyển vài lần sau đại chiến Thần Ma.”
Sau đại chiến Thần Ma, linh khí trong Lục giới cho tu sĩ tu luyện ngày càng ít, ma khí chiếm bảy mươi phần trăm thế gian, bao gồm cả vị trí ban đầu của Vô Tranh Tiên Phủ.
Để tiếp tục tu luyện, lúc đó phủ chủ phải dẫn dắt đệ tử trong phủ chọn lại vị trí, giờ đây chính là lựa chọn cuối cùng.
“Nơi này dù là nơi linh khí đậm đặc nhất hiện nay nhưng cũng tiềm ẩn nguy cơ.”
Xung quanh một màu tối tăm, Tiết Ninh như bước vào rừng rậm đầm lầy, Tần Giang Nguyệt luôn nắm tay nàng, bên cạnh nàng, dù vậy nàng vẫn có chút lo sợ.
Đây là phản ứng bản năng của con người đối với nguy hiểm.
“Nơi này là chỗ nguy hiểm nhất của Tiên phủ.” Tần Giang Nguyệt nói: “Mộ của Tiết Tông không có người chăm sóc là vì được xây ở đây. Nếu không phải vì ở gần đây, dù con cháu của Tiết Tông không quan tâm, đệ tử ngoại môn của Tiên phủ cũng sẽ quét dọn tu sửa mộ cho tiền trưởng lão.”
Vì gần nơi này không phải ai cũng dám đến nên mộ phần đó rất yên tĩnh, cũng tương đối hoang vắng.
Tiết Ninh nghe giọng hắn, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đỉnh của những cây đại thụ, ánh sáng chiếu vào, mờ ảo như không.
Trong mơ Tiết Tông nhảy từ đây xuống.
Nếu nơi này rất nguy hiểm, ông ta xuống làm gì?
Tần Giang Nguyệt là tiên thể chân chính, tu vi đã đạt đến cảnh giới thượng thần, nơi này dù nguy hiểm thế nào cũng không đáng kể trước mặt hắn.
“Hãy đi sau lưng ta.”
Hắn kéo Tiết Ninh ra sau lưng, dưới ánh mắt nàng, hắn hóa ra kiếm nguyên thần c.h.é.m xuống một nhát.
Cây đại thụ to lớn bị c.h.é.m đứt ngang, Tiết Ninh còn lo bị thân cây đổ xuống đè trúng nhưng kiếm khí đã trực tiếp loại bỏ mọi trở ngại, toàn bộ đáy vực trở nên lộn xộn, chỉ duy nơi họ đứng là sạch sẽ, an toàn.
Tiết chân quân mới ra lò sâu sắc cảm nhận được thực lực của Tần Giang Nguyệt hiện tại.