Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 199

Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:36:04
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Xin lỗi, là do ta không cẩn thận.” Nàng không muốn làm vướng chân nhưng dường như vẫn làm phiền.

“Không trách nàng.” Tần Giang Nguyệt ấn vào chỗ phồng lên ở mắt cá chân nàng: “Là nó tránh ta, tự tìm đến nàng, chui vào chân nàng.”

Chân Tiết Ninh đau không chịu nổi, cả chân đều co rút, Tần Giang Nguyệt dùng linh lực phong tỏa huyệt đạo trên chân nàng, không để thứ đó chui sâu hơn.

Tiết Ninh nhìn kỹ, thứ đó phồng lên kỳ dị, như con sâu lại giống con bướm, dù sao cũng rất xấu xí.

So với đau, nỗi sợ hãi với côn trùng chiếm ưu thế.

Nó có thể tránh được sự chú ý của Tần Giang Nguyệt, cũng có thể khiến một tu sĩ Kim Đan như Tiết Ninh không nhận ra, chắc chắn không phải là thứ đơn giản.

Tần Giang Nguyệt đã nhận ra đó là gì.

“Là hạt giống của Hắc Nha.”

Dưới trướng của Ma thần Trường Thánh có bảy hộ pháp, Hắc Nha là hộ pháp thứ năm, tuy xếp thứ năm nhưng không phải vì thực lực của nàng ta chỉ có thể đứng thứ năm.

“Đây là một trong những nơi trú ngụ của Hắc Nha, đã di chuyển đến đây do địa chấn.”

Hắc Nha là Ma không thể tiêu diệt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngay cả Ma thần, trước khi trở thành Ma thần thì vẫn có thể bị giết.

Sau khi trở thành Ma thần, tu luyện ra thần thể Thiên Chiếu, Ma thần mới thực sự bất tử.

Nhưng Hắc Nha ngay từ đầu đã là thể bất tử, trong nguyên tác Trường Thánh thích g.i.ế.c nàng ta chơi đùa, dù sao nàng ta cũng sẽ hồi sinh.

“Hắc Nha bất tử là do hạt giống của nàng ta rải khắp đất đai, khắp nơi, chỉ cần còn hạt giống tồn tại, nàng ta có thể sống lại.”

Nghe xong giải thích của Tần Giang Nguyệt, Tiết Ninh đã hiểu rõ tình cảnh của mình.

Hắc Nha…

Ha ha, thật là may mắn.

Bảo sao nàng có thể xuyên vào truyện?

Cái thể chất này thật là không ai sánh bằng, nàng đều muốn đến thị trấn Beika để đấu với thám tử nhí rồi.

“Cũng tốt, nghe có vẻ không tệ, không phải là di tích của cổ thần, chỉ là hộ pháp của Ma thần, chắc là dễ giải quyết thôi?” Tiết Ninh chớp chớp mắt nhìn hắn, chân nàng đã bắt đầu chuyển sang màu đen, là dấu hiệu bị ma khí xâm nhập.

May mắn đây là ngoài bí cảnh, có thể dùng kỹ năng, Tiết Ninh gọi ra bảng kỹ năng, Tiểu Quy và mấy con nhỏ đều đang ngủ say, có lẽ bị sương mù dưới vực làm nhiễu loạn, không thể phản ứng, nhưng bảng kỹ năng đều sáng.

Nàng liên tục tự bổ sung linh lực và trị liệu nhưng dường như không có tác dụng nhiều.

Chân không trở nên đen hơn nhưng cũng không giảm bớt, Tiết Ninh nhận ra việc này không dễ giải quyết.

Tần Giang Nguyệt bỗng nhìn nàng, chậm rãi nói: “Hắc Nha là do Trường Thánh tìm thấy trong di tích cổ thần, hai người đánh nhau một trận, Trường Thánh thắng, Hắc Nha mới phục tùng hắn.”

Ồ, còn có câu chuyện như vậy? Nguyên tác không hề có một dòng nào viết về chuyện này, dù sao cũng có quá nhiều hộ pháp, không phải nhân vật chính, đâu cần phải viết chi tiết như vậy? Đương nhiên sẽ tập trung vào nam nữ chính.

Trước mắt Tiết Ninh bỗng tối sầm, đầu óc choáng váng, trước khi ngất đi, nàng chỉ có thể tự giễu: “Hắc Nha, Hắc Nha, càng nghe càng đói…”

Lời vừa dứt, người đã ngã vào lòng Tần Giang Nguyệt, mất đi ý thức.

Đây là lần thứ mấy nàng gặp chuyện trước mặt hắn rồi?

Nhưng lần này Tần Giang Nguyệt không căng thẳng, cũng không hoảng loạn.

Vì hắn nhận thấy hạt giống Hắc Nha này có chút khác biệt.

Tần Giang Nguyệt bỗng thả lỏng huyệt đạo của Tiết Ninh, hạt giống tiếp tục tiến lên, ma khí trên chân nàng lập tức tan biến.

Hạt giống đó chạy dọc theo chân nàng, nhanh chóng chui vào tim, lúc này Tần Giang Nguyệt đột nhiên ra tay, kéo nó ra ngoài.

Ngực Tiết Ninh ứa máu, không phải m.á.u của nàng mà là của hạt giống.

Hạt giống phát ra ánh sáng xanh, vùng vẫy trong tay Tần Giang Nguyệt, hắn suy nghĩ một lúc, nới lỏng khí bảo hộ cơ thể, để hạt giống đ.â.m thủng lòng bàn tay.

Cảnh trước mắt thay đổi, di tích đổ nát trở lại hình dáng uy nghiêm hùng vĩ như xưa, dù phủ đầy rêu xanh và bùn đất, không ngừng nhỏ nước xuống nhưng không giảm đi vẻ thiêng liêng và đáng sợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-199.html.]

Trường Thánh từng thua thiên giới nhiều lần nhưng đều thoát thân, cuối cùng tìm thấy di tích cổ thần, chăm chỉ tu luyện, trở lại với bảy hộ pháp dưới trướng, giành chiến thắng cuối cùng.

Khi ra khỏi di tích hắn ta đã phá hủy nơi đó, sau bao năm biến đổi, di tích đã hoàn toàn thay đổi nhưng những tàn tích còn lại vẫn nguy nga kinh ngạc.

Thiên giới nhiều lần tìm kiếm di tích cổ, cố gắng tìm cách đánh bại Trường Thánh nhưng cho đến khi thất bại vẫn không tìm thấy.

Không ngờ vài vạn năm sau, nơi này xuất hiện trong Tiên phủ, có được mà chẳng mất gì.

Tiết Ninh vẫn nhắm chặt mắt, toàn thân lạnh lẽo, mặt không biểu cảm như đã chết.

Tần Giang Nguyệt ôm nàng, cảm nhận được hơi lạnh trong di tích.

Là kiếm ý.

Có thể tu luyện ra kiếm ý, số lượng kiếm tu đếm trên đầu ngón tay đều ở Vô Tranh Tiên Phủ.

Kiếm ý này quen thuộc vô cùng.

Tần Giang Nguyệt quay đầu, ở chỗ sáng của di tích, nhìn thấy kiếm trong tay, tu sĩ mặc áo xanh, cài trâm đơn giản.

Là Tiết Tông.

Tiết Tông đã c.h.ế.t từ lâu.

Thi thể trong mộ của ông đã được Tần Giang Nguyệt đích thân kiểm tra, không thể giả được, vì vậy người trước mắt chắc chắn không phải Tiết Tông thật sự.

“Giang Nguyệt?”

Nhưng ông mở miệng nói, giọng điệu và cử chỉ đều giống hệt Tiết Tông.

“Không, không phải Giang Nguyệt.” Ông nhảy xuống từ bệ cao, cầm kiếm tiến lại gần Tần Giang Nguyệt, ánh mắt chuyển từ hắn sang Tiết Ninh.

Khác với ánh mắt lạnh lùng khi nhìn Tần Giang Nguyệt, khi nhìn Tiết Ninh, Tiết Tông rõ ràng xao động.

“A Ninh.”

Ông cúi người, muốn chạm vào mặt Tiết Ninh nhưng tay ông xuyên qua khuôn mặt nàng.

Ông nhìn tay mình, như bừng tỉnh từ giấc mơ.

“Suýt nữa quên, đây chỉ là một nửa nguyên thần của ta.”

Tần Giang Nguyệt kéo Tiết Ninh vào phía sau mình, dựa vào vách đá an toàn.

“Nguyên thần là gì.”

Hắn đứng dậy che chắn cho Tiết Ninh, nhớ rằng nàng không muốn bị đối phương nhìn và chạm vào.

Tiết Tông thấy vậy, phải quay lại nhìn Tần Giang Nguyệt.

“Ngươi rất giống đệ tử của ta, nhưng không phải.” Vẻ mặt Tiết Tông lạnh lùng, thân thủ phi phàm, là một tu sĩ xuất sắc.

Nếu còn thời gian, ông chưa chắc đã thua kém Mộ Không Du.

Nếu không phải tài hoa hơn người, cũng không thể được cả Giang Mộ Vãn và Nhiếp Bàn yêu thích.

“Bây giờ bên ngoài thế nào rồi? Chắc chắn đã xảy ra những chuyện ta không biết.”

Khi nguyên thần tách ra khỏi thân thể, ký ức chỉ dừng lại ở thời điểm tách ra.

Tần Giang Nguyệt đã hiểu tình hình, suy nghĩ một chút rồi tóm tắt những chuyện đã xảy ra bên ngoài trong những năm qua.

Hắn không nói nhiều về thân phận của mình nhưng Tiết Tông cũng có thể hiểu ra mọi chuyện từ sự liên quan giữa việc Tần Giang Nguyệt rơi xuống thần đàn và hóa thân thành Hóa Kiếm Tiên Tôn.

“… Vậy nên, ngươi thật sự ở bên A Ninh.”

Tần Giang Nguyệt là đệ tử mà Tiết Tông tự hào nhất, đã nhìn hắn lớn lên, đương nhiên rất yên tâm.

Ông không phải chưa từng nghĩ đến việc để A Ninh và Tần Giang Nguyệt ở bên nhau nhưng cũng biết tính cách của con mình, sợ rằng không thể nhận được sự ái mộ của Tần Giang Nguyệt.

Ông có thể ép buộc Tần Giang Nguyệt phải chấp nhận nhưng thứ nhất là gượng ép không vui, cuối cùng có thể tạo ra một đôi oán lữ, ngược lại khiến Tiết Ninh không hạnh phúc. Thứ hai, ông không nghĩ ân huệ nhỏ nhoi của mình có thể khiến Tần Giang Nguyệt đồng ý chuyện hôn nhân.

Dù nói rằng một ngày là thầy cả đời là cha nhưng Tiết Tông dạy dỗ Tần Giang Nguyệt không lâu, những gì có thể dạy cũng không nhiều, Tần Giang Nguyệt sinh ra đã là Trúc Cơ, thiên phú dị bẩm, tiến bộ nhanh chóng, là người từng là sư phụ, ông hiểu rõ mọi thứ của Tần Giang Nguyệt đều là do hắn tự mình nỗ lực.

Loading...