Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-04-21 14:15:43
Lượt xem: 174

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng ăn ngon lành, Tần Giang Nguyệt bao giờ thấy tiểu sư như .

Nếu mắt nàng, nhưng rùa thần nhỏ là con vật khế ước linh thú với họ bất kỳ phản ứng nào.

Ban đầu dự định đợi đến sẽ để đó đưa Tiết Ninh , khi Tần Bạch Tiêu rời , Tần Giang Nguyệt ý đó, chỉ là hiện tại thể xác định tình hình của nàng, vì để Tần Bạch Tiêu đưa nàng về, còn bằng giữ nàng đây quan sát thêm.

Hắn vẫn còn thở , dù cơ thể còn sức nhưng trí não vẫn còn hoạt động.

Dù Tiết Ninh xảy chuyện gì, lẽ đều mang ác ý, nếu chủ phủ bắt , may mắn chết, cũng khó thoát khỏi hình phạt.

Tay Tần Giang Nguyệt lạnh, bát mì nóng đối với cũng giống như lửa, cảm giác bỏng rát khiến tạm thời từ bỏ ý định đưa Tiết Ninh .

Trong lúc đăm chiêu suy nghĩ về bát mì, Tiết Ninh ăn xong.

Nàng sử dụng pháp thuật sạch bát đũa, đó lấy giấy bút vẽ vẽ, vẻ mặt nghiêm túc như đang đối mặt với kẻ địch lớn.

Sau khi ăn xong, rùa thần nhỏ cũng chút dám mở miệng khen ngợi.

Tiết Ninh như quả thật giống hệt với nàng của quá khứ.

Thông thường khi nàng tỏ như , nghĩa là ai đó sắp gặp họa, nó thì chính là chân quân, hoặc là các tử Cô Nguyệt Phong.

… Nàng thực sự phức tạp, tình trạng tinh thần của nàng thực sự ? Là do nàng điên càng thêm điên, phân liệt biến thành hai khác ?

Khi rùa thần nhỏ suy nghĩ như , Tần Giang Nguyệt cũng nghi ngờ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hắn quá thông minh, cũng nhạy bén, một luôn đổi thật giả lẫn lộn thể là vì lý do gì?

Đi qua thế gian bao năm, chứng kiến quá nhiều chuyện kỳ quái, trong mắt một tu sĩ, một thể một hồn như hai tồn tại chuyện hiếm gặp.

Nàng là trường hợp đó .

Tần Giang Nguyệt suy tư, bát mì trong tay dần mất ấm, khi sắp trở nên lạnh giá như bản , chú tâm hơn, đầu tiên cầm đũa lên.

Hương vị của thức ăn.

Cảm giác lấp đầy trong dày.

Thật sự là cảm giác lâu gặp.

nguội nhưng cảm giác tồi.

【Dù mất tu vi, nhưng thể cảm nhận khói lửa nhân gian, ngửi thấy mùi thức ăn, nếm hương vị của thức ăn, cũng sẽ khát nước, cũng sẽ đói bụng, cũng sẽ buồn ngủ, cảm giác như cũng kỳ diệu?】

Lời của Tiết Ninh văng vẳng bên tai, lúc đó nàng chuyện thực sự bình thường và tổ chức hơn .

“Ăn xong ? Vậy dọn dẹp đây.”

Giọng của Tiết Ninh vang lên, trong đó chứa đựng sự hứng khởi, là vì ăn hết bát mì ?

Rất nhanh Tần Giang Nguyệt .

Sau khi Tiết Ninh vẽ gần một tiếng, cuối cùng nàng cũng bắt đầu hành động.

Nàng dùng kiếm dọn sạch cây dây leo cửa, đó bắt đầu đào đất theo hình vẽ giấy.

… Kiếm sử dụng như ?

Nàng đang gì?

Lần đầu tiên trong đời, Tần Giang Nguyệt nhíu mày, đầy bối rối và hiểu về hành động của một .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-20.html.]

Không lâu , Tiết Ninh xong việc đào xới mảnh đất đánh dấu.

Nhìn mảnh đất màu mỡ cày xới gọn gàng, nàng chống hông, lau mồ hôi trán, cảm thấy cảm giác thành tựu.

Mảnh đất ngay cửa nhà, tiện lợi cho việc trồng trọt và thu hoạch.

Nghĩ đến việc Tần Giang Nguyệt khó khăn trong việc di chuyển, dựa xe lăn, Tiết Ninh cúi xuống gỡ bỏ những cây dây leo khác gần cửa, trong lúc gỡ bỏ, nàng như thể thấy một vài âm thanh kỳ lạ, giống như cây dây leo đang kêu đau .

“?” Có lẽ là ảo giác, cây dây leo dù trông vẻ cứng cáp nhưng linh lực, linh trí ?

Nó chỉ là mọc xum xuê hơn mà thôi, thành tinh, nếu thực sự thành tinh thì vẫn ngoan ngoãn để nàng gỡ bỏ nhiều như ?

Sau khi gỡ bỏ hết cây dây leo cản trở cửa , Tiết Ninh phủi phủi tay, hài lòng : “Xong xuôi! Vài ngày tới thì củi lửa cũng đủ !”

Cây dây leo chất đống ở góc bên ngôi nhà, chất cao chút hiu quạnh.

Tần Giang Nguyệt im lặng quan sát tất cả, đến khi Tiết Ninh đầu nhận ánh mắt của , nàng lập tức trở nên lạnh lùng.

“Đừng suy nghĩ nhiều, những điều chỉ để sống thoải mái hơn mà thôi. Chỗ bằng Cô Nguyệt Phong ? Thật hiểu tại ngươi ở đây, chắc là nghĩ sẽ chịu đựng nổi nên mới chọn ở đây chứ gì? ngươi sẽ thất vọng đấy.”

Tiết Ninh tự hào: “Vì lợi ích lớn hơn, thể chịu đựng điều kiện sống tồi tệ ở đây. Dù tồi tệ thế nào nữa, con đôi tay, thể tự cải tạo.”

Nàng nhăn mũi: “Ngươi cố ý như , dù ngươi tìm đến cải tạo, chắc chắn ngươi cũng chịu, thì chỉ thể tự thôi.”

Sau khi xong, nàng nhà, Tần Giang Nguyệt vẫn ghế đá, chiếc xe lăn ngay bên cạnh, sức để lên, nhưng cảm giác cơ thể nhẹ nhàng hơn , vẻ như vết thương còn đau nhiều nữa.

Mặt trời lặn về phía Tây, hoàng hôn dần buông, trong thời gian xảy những gì?

Chẳng gì xảy cả, chỉ là ăn một bữa phàm tục lâu ăn, xem Tiết Ninh cày cấy, cải tạo nhà cửa.

Ít nhiều cây dây leo che chắn tầm , khí trở nên lưu thông hơn một chút, còn mang làn gió mát lành.

mà cảm giác hơn ?

Thật quá đơn giản.

Một tất cả y tu, kể cả đại trưởng lão đều sống quá một tháng, chẳng lẽ thể vì những điều nhỏ nhặt sự chuyển biến?

Ánh sáng hiện mắt, là Tiết Ninh mang cây đèn cầy .

“Dọn dẹp gần xong , hiện tại đến lúc giải quyết vấn đề cá nhân của ngươi.”

Trước khi xuyên sách, Tiết Ninh là một giáo viên mầm non xuất sắc.

Nàng một cách riêng biệt trong việc chăm sóc và giáo dục trẻ nhỏ, đặc biệt là những đứa trẻ mới trường.

Thường thì các bé ba tuổi mới chính thức học mầm non, kỹ năng sống thậm chí còn kém hơn Tần Giang Nguyệt hiện tại.

Nàng luôn lo lắng về vấn đề cá nhân của , từ vệ sinh cá nhân đến việc quần áo, nàng thể dùng thuật thanh khiết để thành, nhưng thể vì bớt việc mà qua loa cho xong .

“Nếu ngươi thực sự thương thì vài ngày, cơ thể ngươi nên rơi trạng thái vô linh, ngươi còn ăn thức ăn phàm, chắc chắn sẽ nhu cầu sinh lý bình thường.”

Tóc bên thái dương Tần Giang Nguyệt gió thổi bay, ánh mắt sâu thẳm lộ vẻ mơ hồ, lẽ đây là khoảnh khắc khó khăn nhất kể từ khi gặp nạn, ngoại trừ lúc mới tỉnh dậy sắp chết.

Rốt cuộc Tiết Ninh đang nghiêm túc về cái gì mà “nhu cầu sinh lý bình thường” .

Nàng đang cái gì .

Dù Tần Giang Nguyệt luôn bình tĩnh, gương mặt tuấn tú tinh tế của cũng xuất hiện một vết nứt mỏng.

“Không thể dậy ? Ta sẽ giúp ngươi, ngươi thấy chỗ thế nào?”

Loading...