Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 216

Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:37:13
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiếm tiên đột ngột đến đây là điều không ai lường trước, đã nghĩ ra cách không thành công nào, c.h.ế.t cũng được.

Hắn ta không phải chỉ có một mình, chỉ cần huynh trưởng còn sống, hắn ta sẽ có ngày quay lại.

“Hóa Kiếm Tiên Tôn, ta chờ xem ngươi thua dưới tay ngài ấy!”

Xích Mi nói xong câu này, hình người và bản thể đều nổ tung, Tần Giang Nguyệt dùng tay áo che trước Tiết Ninh, đợi một lúc mới hạ tay xuống.

Cung Yêu vương là một mảnh hỗn độn, khắp nơi là mảnh vỡ, mùi hôi thối nồng nặc.

Tiết Ninh thở ra một hơi, tinh thần từ tập trung cao độ được giải phóng.

“Trước khi c.h.ế.t hắn nói vậy có ý gì?”

Ngươi thật sự nghĩ ngươi thắng rồi sao?

Điều đó có nghĩa gì?

Dường như Tần Giang Nguyệt không nghe thấy câu hỏi của Tiết Ninh, vì ánh mắt của hắn bị vật gì đó còn lại sau khi bản thể Xích Mi tan rã thu hút.

Tiết Ninh nhìn theo, thấy trong đống bẩn thỉu có thứ gì đó đang phát sáng.

Là ánh sáng thánh khiết hoàn toàn khác với mọi thứ bẩn thỉu trong Yêu Vực, ánh sáng này rất quen thuộc, dường như Tiết Ninh đã thấy ở đâu rồi.

Nàng vừa định nói, Tần Giang Nguyệt đã bước tới trước.

Tiên tôn bạch y tóc đen bước trong đống m.á.u me mảnh vỡ đầy đất, thân không nhiễm bụi, chân không dính ướt.

Sau khi Xích Mi chết, mảnh vỡ của hắn ta không thể phá được cương khí hộ thể của Tần Giang Nguyệt, dù là làm bẩn giày và y phục của hắn cũng không thể.

Tần Giang Nguyệt dừng ở vị trí rễ cây, đây là nơi hư hại nghiêm trọng nhất, nguồn sáng cũng từ đây phát ra.

Tiết Ninh theo tới, thấy Tần Giang Nguyệt đưa tay về phía vật phát sáng, nhíu mày nặn quyết, từng chút một chiết xuất nó từ rễ cây thối rữa.

Quá trình này rất chậm, đến khi trời sáng hắn mới hoàn thành, ánh sáng thanh khiết trong lòng bàn tay hắn ngưng tụ thành một khối nhỏ, Tiết Ninh đột nhiên nhận ra mình đã thấy thứ tương tự ở đâu.

Khi ở dưới vách đá, Tần Giang Nguyệt tìm thấy dấu vết nghi là của Ách Thần, chính là loại khí tức này.

Tiết Ninh lập tức hỏi: “Đây cũng là dấu vết của vị thần nào sau khi tử trận sao?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tần Giang Nguyệt tập trung nhìn khối sáng trong tay, gật đầu coi như đáp lại nàng.

Từ khi hai người bên nhau, hiếm khi hắn lạnh lùng đáp lại nàng như vậy, nhưng không sao, nếu có thể tìm lại các vị thần trước đây cũng là trợ lực cho đại chiến, là chuyện tốt.

Tần Giang Nguyệt cũng rất nhanh không chú ý đến khối sáng nữa, quay lại tập trung vào Tiết Ninh.

“Xích Mi đột nhiên mạnh lên không chỉ vì hút tinh khí, chắc hắn đã tìm thấy dấu vết, đang cố luyện hóa mới cần nhiều tinh khí hỗ trợ.” Tần Giang Nguyệt giải thích: “Nếu không phải hôm nay chúng ta đột ngột đến đây, e rằng hắn đã luyện hóa thành công.”

Tiết Ninh kinh hãi: “Cũng may chúng ta đến.”

Tần Giang Nguyệt gật đầu.

Yêu Vực không còn Yêu vương, đại yêu c.h.ế.t hết hoặc bị thương, coi như đã đoạt lại từ tay Ma thần, sắp xếp cụ thể thế nào phải đợi về Tiên phủ bàn bạc thêm.

Khi quay về, Tiết Ninh luôn cảm thấy tâm trạng của Tần Giang Nguyệt không cao, nghĩ một lát, nàng xoay người lại, đứng đối diện với hắn trên kiếm, mở to mắt nói: “Chàng vì ta mới đến Yêu giới, kịp thời phát hiện vấn đề cũng nhờ ta, phải cảm tạ ta chứ?”

Tần Giang Nguyệt nhìn nàng, yên lặng chờ nàng nói tiếp.

“Vậy có phải nên cho ta chút tạ lễ không?”

“... Nàng muốn gì?”

Tiết Ninh tiến lại gần hơn, nhón chân, ôm lấy cổ hắn rồi thì thầm bên tai: “Sau này ở trên lớp Tiên tôn ít kiểm tra ta một chút nhé? Hoặc khi kiểm tra bài tập, mở cửa sau cho ta, cho ta làm ít hơn?”

Tần Giang Nguyệt nhanh chóng lấy lại cảm xúc, nghiêm túc cau mày: “Phải học hành chăm chỉ, không được lười biếng. Hoàn thành bài tập không phải để đối phó ta mà là vì nàng.”

Đại chiến sắp đến, học được nhiều hơn, tương lai mới an toàn hơn, Tần Giang Nguyệt tuyệt đối không cho phép yêu cầu của Tiết Ninh.

Tiết Ninh rất rõ, nàng cố tình nói vậy, thấy hắn đổi suy nghĩ là đạt được mục đích rồi.

Nhưng chàng phải từ chối không còn chỗ trống, dứt khoát như vậy sao?

Sao Tiết lão sư có thể là người lười biếng được?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-216.html.]

“Vậy chàng cũng đừng quấy rầy việc học của ta.” Nàng đáp trả: “Sau này chàng và ta ở riêng, ở cùng chàng ảnh hưởng việc học của ta.”

Tần Giang Nguyệt: “???”

Hắn nhanh chóng khó xử nói: “Làm ít bài tập...”

Tần Giang Nguyệt mím môi, khó khăn nói: “... Cũng không phải không được.”

***

Một khi Tần Giang Nguyệt trở về Tiên phủ là cùng các thủ tọa của các Tiên tông đang ở đây thương nghị việc xử lý Yêu giới.

Họ nhanh chóng phân ra vài nhóm người phái đến Yêu giới để thanh lọc dọn dẹp, chuẩn bị cho các đệ tử khác đến đó tu luyện sau này.

Linh khí ở Nhân giới làm sao sánh bằng nơi đó?

Nhưng trước trận đại chiến không ai dám thực sự đến đó tu luyện, lỡ như còn có hậu chiêu nào chưa phát hiện thì sao?

Chỉ có thể dọn dẹp trước, như việc để ngôi nhà mới một năm rồi mới dọn vào ở, đợi bụi lắng xuống rồi mới an tâm sử dụng.

Người dẫn đầu đi Yêu giới là đại sư Linh Thọ của pháp tự Vạn Phật, bà ấy mặc áo cà sa xanh của nữ Phật tu, dẫn theo vài nữ đệ tử đắc lực và các đệ tử của Bồng Lai, Trùng Hư đạo tông cùng rời đi.

Ba Tiên tông này chuyên tu đạo pháp liên quan đến thanh tịnh, là phù hợp nhất để làm tiên phong.

Tần Giang Nguyệt cũng ban pháp khí để nếu họ phát hiện nguy cơ gì thì có thể bảo vệ bản thân không bị thương.

Bận xong những công vụ này đã là ngày hôm sau, lúc hắn trở về thì đã tách khỏi Tiết Ninh, Tiết Ninh quay lại Thượng Thủy Tiên Các, khi từ biệt cũng không nói rõ là có chia nhau ở hay không.

Tần Giang Nguyệt trở về Tiên Các, thấy nàng vẫn còn ở đây, trong lòng an định, bước nhanh vào, lại phát hiện đồ của nàng không còn trong nội các họ từng ở mà nàng hiện đang ở một phòng nhỏ hẻo lánh nhất của Tiên Các.

Nàng cũng rất chăm chỉ, đang bù lại bài vở mấy ngày đi Yêu giới bị bỏ lỡ, tay cầm ngọc giản, nhìn rất chăm chú.

Chăm chỉ học hành như vậy, dường như hắn không nên làm phiền.

Tần Giang Nguyệt đứng ngoài cửa nhìn một lát rồi quay người rời đi.

Tiết Ninh biết hắn đã đến, còn đứng đó nhìn rất lâu nhưng nàng thật sự cảm thấy chia ra sẽ giúp ích cho tu hành của mình nên tạm thời dọn sang phòng khác.

Nhưng nàng nghĩ rằng Tần Giang Nguyệt đã có thể vi phạm nguyên tắc, nói hoàn thành ít bài vở cũng không sao, hẳn sẽ không dễ dàng để nàng ở một mình.

Không ngờ hắn không vào, không nói gì đã rời đi?

Không đúng.

Bên trong chắc chắn có vấn đề.

Tiết Ninh nắm bút suy nghĩ, cảm thấy nên đợi Tần Giang Nguyệt chủ động nói với mình.

Có lẽ hắn không chắc chắn hoặc không biết nói thế nào, đang tổ chức ngôn từ.

Hoặc hắn nghĩ rằng nàng thật sự giận rồi?

Tối đến chủ động chào hỏi xem hắn nói gì.

Nếu hắn vẫn không nói…

Nhớ lại tính cách đáng c.h.ế.t trước đây của hắn, Tiết Ninh khẽ nhíu mày, hồi lâu mới tiếp tục viết.

Ban đêm, Tiết Ninh dọn dẹp bài vở, ra ngoài tìm Tần Giang Nguyệt.

Nhưng Tần Giang Nguyệt lại không ở đây.

Nàng quanh quẩn ba vòng quanh Tiên Các nhưng không tìm thấy chút dấu vết nào của Hóa Kiếm Tiên Tôn.

Phóng thần thức ra tìm xung quanh, cũng không có.

Đi đâu rồi?

Lại đi thương nghị chuyện gì rồi sao?

Tiết Ninh biết gần đây có nhiều việc chính sự, Tần Giang Nguyệt bận rộn công vụ nên cũng không nghĩ nhiều, quay về phòng vừa tu luyện vừa đợi hắn.

Nhưng đến sáng hôm sau, khi nàng rời Tiên Các đi đến nơi học vẫn không thấy hắn.

Loading...