Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 224

Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:05:26
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Kiếm tiên g.i.ế.c em trai ta, ta sẽ g.i.ế.c thê tử ngươi, một đổi một, rất công bằng.”

Hôm nay Na Sâm và Khô Vinh đều nhắm vào Tiết Ninh, nàng bị thương nặng, mắt cũng không thấy, chỉ là một cái bia sống.

“Dùng nàng đổi mạng đứa trẻ này, hoặc ta g.i.ế.c hắn trước rồi g.i.ế.c nàng, ngươi chọn đi.”

“... Tiểu hoàng tử trong tay họ?”

Tiết Ninh không nhìn thấy, thần thức cũng không dùng được, nghe họ nói mới biết có đứa trẻ ở đây.

Tần Giang Nguyệt nắm cổ tay nàng, lực có phần mạnh hơn.

Thực ra cảnh này không lạ, trước đây trong trận chiến Thần Ma, Trường Thánh đã dùng cách này để Tần Giang Nguyệt tự hủy, giờ chỉ là thuộc hạ của hắn ta diễn lại trò cũ.

Nhận ra lễ đăng quang này là một cái bẫy, Tiết Ninh và hắn đều biết đứa trẻ vô tội, không thể tự chọn con đường của mình, có thể trở thành vấn đề lớn nhất.

Giờ đây không cần hỏi tại sao Hoàng đế tiền nhiệm lại uống yêu đan, câu trả lời đã rõ ràng.

Tiểu hoàng tử không c.h.ế.t phải cảm ơn vì nó là đứa trẻ khuyết tật, nếu không Giang Trạm vì muốn lên ngôi, ngày đó đã g.i.ế.c cả đứa trẻ.

Yêu đan chắc chắn không phải Hoàng đế tiền nhiệm muốn ăn, Giang Trạm hẳn là dùng thủ đoạn gì đó, chẳng qua là những cách của Ma tộc.

Từ lúc đó hắn ta đã lựa chọn.

Nhân tộc đứng về phía giới tu tiên nhiều năm, Ma thần thống trị Lục giới, nhân gian luôn như đi trên lớp băng mỏng, bị Khuynh Thiên tàn sát, bị các Ma tộc khác cướp bóc, hắn ta là vương gia đều chứng kiến tất cả.

Nhưng hắn ta vẫn chọn ma.

Vì ma không nói lý, không nói duyên pháp, hắn ta muốn làm Hoàng đế, muốn sống lâu dài thì chỉ có thể dựa vào ma.

Sức mạnh của phàm nhân mỏng manh trong thời đại này hoàn toàn không đáng kể.

Hôm nay Tiết Ninh không nên đến đây nhưng chuyện lớn thế này, nàng không đến cũng sẽ có người khác đến, vẫn xảy ra chuyện, chi bằng nàng đến thì hơn.

Người này từ lần đầu gặp đến lần cuối ở Tiên phủ, mỗi lần gặp, mỗi lần nói chuyện đều có mưu đồ.

Nếu nàng phát hiện vấn đề sớm, khi Giang Trạm mang đứa trẻ rời đi đã giữ họ lại, có lẽ tránh được những chuyện sau này.

“Bây giờ phải làm sao.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiết Ninh qua dải vải trắng đối diện Tần Giang Nguyệt, hơi thở nhẹ nhàng của hắn bên cạnh làm lòng nàng dần yên tĩnh.

Chưa nghỉ ngơi được bao lâu lại xảy ra chuyện, đây là loạn thế.

Cuộc sống đơn giản ăn ngủ yên ổn, dường như từ khi Triều Ngưng chân quân ngã xuống đã rời xa nàng.

“Kiếm tiên không nói gì, chắc là không có cách.”

Người trả lời nàng là Na Sâm.

Na Sâm không muốn cho họ nhiều thời gian.

Trước khi đến đây, Thần Tôn nhiều lần dặn, không cho Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn quá nhiều thời gian suy nghĩ.

Người này dù trong tuyệt cảnh, chỉ cần có thời gian sẽ nghĩ ra cách phá giải.

Muốn đối phó kiếm tiên phải hành động nhanh chóng, tuyệt đối không cho hắn cơ hội phản ứng.

Vì vậy lễ đăng quang hôm nay, đến giai đoạn yến tiệc họ đã ra tay, không nhiều lời.

Sợ hành động chậm, chưa bắt đầu đã bị phát hiện manh mối, sẽ thất bại.

Dù nhanh như vậy nhưng không phải vẫn bị phát hiện và để họ đề phòng sao?

“Không bằng để ta cho kiếm tiên một ý kiến.”

Na Sâm bắt đầu hành động, hắn ta đoạt lấy tiểu hoàng tử từ tay Giang Trạm, Giang Trạm muốn ôm lại đứa trẻ, đứa trẻ rời xa hắn ta bắt đầu khóc nhưng hắn ta bị kiềm chế, không thể chạm tới.

Tiếng khóc của đứa trẻ vang lên cùng với lời nói tàn nhẫn của Na Sâm: “Làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, chỉ là một đứa trẻ, g.i.ế.c nó, ngươi sẽ không bị ràng buộc, không phải sao?”

Tiếng cười quái dị vang lên, vệ binh có mắt trên thân đều vây quanh Tiết Ninh và Tần Giang Nguyệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-224.html.]

Họ không còn là chính mình, mắt đen kịt toát ra ma khí, đã mất đi thần trí.

Lúc này cuối cùng Tần Giang Nguyệt cũng có hành động.

“Dân chúng trong thành, giờ đều như vậy?”

Hắn vẫn hỏi, cảm xúc vẫn ổn định khiến Na Sâm có chút thất vọng.

“Nếu vậy thì sao? Giờ ngươi còn tâm trạng quan tâm việc này, ta nghĩ ngươi không biết chuyện gì sắp xảy ra rồi!”

Na Sâm siết chặt cành cây, tiếng khóc của đứa trẻ lớn hơn, ngoài hoàng cung, trong kinh thành, toàn bộ dân chúng bị ma điều khiển, từ cổng chính xông thẳng tới đây.

Họ từng là dân vô tội, dù bị ma điều khiển vẫn là thân thể Nhân tộc, rõ ràng không chịu nổi một kích nhưng là tồn tại mà Tần Giang Nguyệt không thể tổn thương nhất, hiệu quả hơn bất kỳ ma nào.

Tần Giang Nguyệt gỡ bỏ dải vải trắng trên mắt Tiết Ninh, lông mi nàng run rẩy, muốn nói gì đó nhưng hắn cũng không cần nàng mở miệng.

“Ta biết.”

... Chàng biết gì? Ta còn chưa nói gì mà!

“Chàng đừng làm bậy.” Tiết Ninh có chút lo lắng: “Ta không sao.”

Dường như Tần Giang Nguyệt gật đầu, nàng như cảm nhận được cằm hắn xoay đi, là nhìn ai sao?

Ngay sau đó, khí tức của người bên cạnh biến mất, Tiết Ninh nghe thấy Tần Giang Nguyệt nói: “Dù là đứa trẻ này hay là thê tử của ta, mục đích của các ngươi, cuối cùng chỉ là để g.i.ế.c ta.”

Tiết Ninh mở bừng mắt, đồng tử đỏ như máu, đen kịt như những người bị ma điều khiển.

Dù mở mắt ra cũng chẳng nhìn thấy gì, trước đó để thoát khỏi Khô Vinh, Tiết Ninh đã hủy hoàn toàn đôi mắt này, thị giác hoàn toàn bị cắt đứt, không đau chút nào.

Vì đây không phải cơ thể thật của nàng.

Khi nhận ra có điều không ổn, nàng đã lặng lẽ đổi phân thân vào.

Tiểu Quy trong tay áo nàng, Tiểu Quy muốn ra ngoài giúp dân chúng bị ma hóa nhưng chưa phải lúc.

Na Sâm và Khô Vinh còn ở đây, dù Tiểu Quy to lớn nhưng không phải vô địch, Tần Giang Nguyệt còn bị kiềm chế huống chi là nó.

Phải tìm cách đoạt lại đứa trẻ.

Bản thể của Tiết Ninh đã âm thầm thoát khỏi hoàng cung, kỹ năng phân thân nàng không dùng nhiều, đến nay cũng chỉ có thể phân ra hai cái, để đoạt lại đứa trẻ, nàng buộc phải phân thêm một cái nữa.

Phân thân mù mắt vì hành động này của nàng mà thân thể lảo đảo, suýt nữa không trụ nổi.

Con rối tiêu hao bản nguyên này làm cho bản thể của Tiết Ninh cũng có chút không chịu nổi, may mắn nàng đã tiến bộ một đại cảnh giới so với lần trước khi sử dụng, chỉ là choáng váng một lúc đã bình tĩnh lại.

Nàng không thể điều khiển con rối gửi tín hiệu cầu viện, kinh thành chắc chắn khắp nơi đều có tai mắt của Ma tộc hoặc trận pháp, nàng thực sự cầu viện, chưa nói tín hiệu không phát ra được, e rằng còn bại lộ con bài tẩy của mình.

Trong hoàng cung, Tần Giang Nguyệt đã đưa ra lựa chọn.

“Thả họ đi, ta sẽ theo các ngươi về.”

Hắn thu kiếm, hai tay trống không lơ lửng giữa không trung, dang rộng hai tay: “Tùy các ngươi xử trí.”

Cảnh này trùng khớp với hàng vạn năm trước.

Lúc đó Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn vì cứu người, buộc phải tự hủy bản thân, cũng là tình cảnh như vậy.

Na Sâm cẩn thận nhìn hắn, không lập tức đáp lại, ngược lại Khô Vinh bước ra từ chối.

“Nghe có vẻ hấp dẫn nhưng kiếm tiên làm sao có thể thất bại hai lần ở cùng một chỗ? E rằng không ổn.”

Khô Vinh lạnh lùng nói: “Bắt người đi, đừng để ý hắn nói gì làm gì, đừng cho hắn thời gian!”

Lời này nhắc nhở Na Sâm, Na Sâm không chần chừ nữa, lợi dụng tiểu hoàng tử đang hấp hối trong tay ép Tần Giang Nguyệt giao Tiết Ninh ra.

Con tin đều trong tay mới không sơ hở, mục tiêu thực sự của họ là Tần Giang Nguyệt, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.

Phân thân của Tiết Ninh bị mù mắt, còn phải phân tâm điều khiển con rối khác, hành động trở nên không nhạy bén.

Tần Giang Nguyệt tay không ngăn chặn vài lần toàn lực tấn công của Na Sâm và Khô Vinh, môi đã rỉ máu.

Loading...