Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 237
Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:05:53
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Được.
Vậy thì lấy lại.
Nàng không cần, hắn ta sẽ lấy lại.
Hắn ta rất muốn xem nàng có hối hận không, sẽ kiên trì bao lâu.
Hắn ta gần như tưởng tượng được nàng cắn răng kiên trì.
Tưởng tượng ra cảnh đó khiến hắn ta run lên, hưng phấn, cuốn hút.
Tiết Ninh không mê đắm sức mạnh nhưng hắn ta lại bị cuốn hút bởi sự kiên cường của nàng khi mất sức mạnh.
Hắn ta là kẻ điên, luôn biết điều đó.
Nếu có ngày hắn ta bại, chắc chắn là bại vì điều này.
Ma thần lảm nhảm lâu vậy, đột nhiên im lặng thì không phải chuyện tốt.
Tiết Ninh rất nhanh cảm thấy có gì đó rút ra khỏi cơ thể.
Đây chắc là sức mạnh hắn ta nói.
Quá trình này không dễ chịu nhưng cũng không quá khó chịu, nàng hiện tại rất có sức chịu đựng.
Thậm chí nàng tranh thủ bắt được dấu vết của hắn ta, đẩy hắn ta hoàn toàn ra khỏi bóng tối này.
Cảm giác mất trọng lực ập đến, Tiết Ninh thoát khỏi không gian, từ từ mở mắt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng nhìn thấy Tần Giang Nguyệt cũng từ từ mở mắt.
Đôi mắt luôn đen trắng rõ ràng, trong suốt như tuyết trên đỉnh núi, không nhiễm bụi trần.
Qua đôi mắt đó, nàng thấy mắt mình đỏ ngầu và lộ ra răng nanh.
... Thực sự biến thành ma yếu, bất cứ lúc nào cũng có thể phát điên cắn người ăn thịt.
Tiết Ninh định nói biểu hiện răng nanh mới mọc không bị dục vọng điều khiển lý trí thì thấy Hóa Kiếm Tiên Tôn sạch sẽ, áo đạo bào, mày mắt bình tĩnh cúi xuống hôn môi nàng.
“Không cần chống cự, có thể cắn ta.”
Hắn nghiêm túc muốn lấy thân nuôi ma.
Tiết Ninh tự biết lần này bị ma hóa không giống trước đây.
Khi chiến đấu vẫn giữ được bản tâm, không bị mất lý trí nhưng bây giờ thật sự có chút bị ảnh hưởng.
Miệng thì cứng rắn không chịu thua nhưng thực tế sức mạnh đã yếu đi do Ma thần rút lui, không chịu nổi sự hành hạ của ma hóa.
Đồng tử lúc trắng lúc đỏ, không phân biệt được dục vọng với thức ăn nhiều hơn.
Tần Giang Nguyệt tóc đen da trắng, y phục mềm mại, nghiêm túc muốn dâng mình.
Cổ trắng ngần trước mặt, Tiết Ninh nuốt nước bọt, vội vàng quay đầu, thu lại răng nanh.
Hóa ra đây là cảm giác làm ma.
Tiết Ninh chậm rãi nói: “Trước đây ta nhìn thấy chàng, chỉ muốn ngủ với chàng. Bây giờ không giống nữa, ta còn muốn ăn chàng. Làm ma thật đáng sợ.”
Dường như cơ thể của Tần Giang Nguyệt cứng lại, bầu không khí căng thẳng cũng nhờ câu nói của nàng mà dịu đi nhiều.
Tiết Ninh cố gắng đứng dậy, Tần Giang Nguyệt đỡ nàng, nàng nhìn Tiểu Quy đang chăm chú nhìn mình, muốn cúi xuống ôm nó nhưng sợ tình trạng không tỉnh táo sẽ làm tổn thương nó.
Phát hiện vết nứt trên mai rùa đã được chữa lành, biết rằng Tần Giang Nguyệt đã giúp nó phục hồi.
Nàng bị ma hóa, nói hoàn toàn không lo lắng Tần Giang Nguyệt sẽ đại nghĩa diệt thân là giả.
Có lẽ thật sự bị ma khí ảnh hưởng, niềm tin vào bản thân hay niềm tin vào Tần Giang Nguyệt cũng bị d.a.o động bởi lời của Trường Thánh.
Máu mủ ruột thịt còn không chịu nổi việc nuôi dưỡng cha mẹ ốm đau, họ chỉ là vợ chồng, nàng luôn ở tình trạng này cũng tốt nhưng nếu mất lý trí hoàn toàn, nếu thật sự làm những chuyện không thể cứu vãn, g.i.ế.c người vô tội thì sao?
Nàng đã thấy ma thấp hèn là thế nào, lần đầu gặp Giang Trạm, ma thấp đó khiến nàng cảm thấy ghê tởm.
Nàng bây giờ cũng trở thành thứ ghê tởm như vậy.
Không khéo ngoại hình cũng sẽ ngày càng đáng sợ.
Tiết Ninh lùi vài bước, nói với Tiểu Quy: “Mi tìm chỗ tu luyện đi, tạm thời đừng theo ta.”
Nói xong nàng quay sang Tần Giang Nguyệt, cũng là sắp xếp tương tự: “Chàng cũng vậy. Tiên phủ chắc chắn có nhiều việc cần lo, nơi này ta thấy ổn, để ta một mình ở đây, bình an tìm cách phục hồi như trước.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-237.html.]
Miệng nói tự tin như vậy, dường như tin rằng mình sẽ hồi phục như xưa nhưng trong lòng nàng chỉ có bảy phần chắc chắn.
Sự thanh tẩy của Tiểu Quy không đủ sức, những quả trứng còn lại cũng không thể mở ra kỹ năng, tất cả đều phải dựa vào ý chí của mình.
Đối mặt với Ma thần không chịu thua, gần người yêu lại vô cùng yếu đuối.
Rõ ràng ban đầu chỉ nghĩ đến việc giữ mạng rồi ẩn danh chờ qua cuộc chiến để hưởng thụ.
Tại sao cuối cùng mọi khó khăn đều tìm đến nàng.
Nàng có phải quá nhảy nhót hay ngay từ đầu đã chọn sai.
Tiết Ninh ngẩng đầu lên, thấy Tần Giang Nguyệt và Tiểu Quy không những không đi mà còn cùng nhìn nàng.
Điều này khiến nàng càng không kiềm chế được sự bực bội và chua xót trong lòng.
Tần Giang Nguyệt đột nhiên nói với Tiểu Quy: “Tránh đi.”
Tiểu Quy ngớ người, chưa kịp phản ứng đã bị cơn gió của Tần Giang Nguyệt đẩy đi.
Tiết Ninh cũng bị biến cố này làm cho bối rối, trong đôi mắt đỏ ngầu tụ đầy nước mắt nhưng chưa rơi.
Trong giây tiếp theo, Tần Giang Nguyệt đến trước mặt nàng, phong tỏa cả động, không ai được đến gần.
Tiết Ninh sững sờ, bị Tần Giang Nguyệt ôm vào lòng, ngơ ngác cảm nhận tay hắn vuốt tóc nàng, chải tóc từng chút một.
Khi nàng hôn mê, Tần Giang Nguyệt đã chăm sóc nàng sạch sẽ, tóc cũng mềm mại, không chút rối.
Cảm nhận nhiệt độ từ lòng bàn tay hắn, nước mắt trên mi mắt Tiết Ninh cuối cùng rơi xuống.
Nàng lại lộ ra răng nanh, hoàn toàn không thể kiểm soát khiến nàng khóc nhiều hơn.
Tự cho mình mạnh mẽ nhưng thực ra không phát ra âm thanh nào.
Nếu không phải áo trước n.g.ự.c Tần Giang Nguyệt ướt, gần như không nhận ra nàng đang khóc.
Tần Giang Nguyệt muốn cúi đầu nhìn nàng, nghe nàng nghẹn ngào nói: “Đừng nhìn.”
Hắn ngừng lại, Tiết Ninh sợ hắn không nghe lời, giọng nặng nề: “Đừng nhìn, rất xấu.”
Tần Giang Nguyệt không động đậy nữa.
Hắn yên lặng siết chặt vòng tay ôm nàng, gần như muốn nhét nàng vào lòng.
Vòng tay mạnh mẽ như vậy khiến cảm xúc bị kìm nén của Tiết Ninh hoàn toàn bộc phát.
Nàng khóc thành tiếng, ôm chặt lấy eo hắn, dúi mặt vào n.g.ự.c hắn.
“Không giận ta nữa sao?”
Giọng nàng d.a.o động như con thuyền nhỏ giữa biển sóng cuộn trào khiến mắt Tần Giang Nguyệt cũng không tự chủ đỏ lên.
“Sao ta lại giận nàng được.” Hắn mất hồn, nói nhỏ.
Tiết Ninh dụi đầu vào n.g.ự.c hắn, khóc nói: “Lúc đó chàng trách ta tự ý, không cho chàng xông vào Thiên Trọng Môn, rõ ràng là giận ta. Ta có làm sai không? Ta không muốn chàng bị thương, thà bị gieo ma chủng còn hơn.”
Nàng khóc nói: “Thật ra ta rất sợ, ta bây giờ thật sự bị ma hóa, ta nghĩ giữ vững tâm không công nhận mình là ma thì sẽ không bị tập tính ma điều khiển, nhưng không phải vậy.”
Tiết Ninh ngẩng đầu, ôm cổ hắn, nước mắt dính lên cổ hắn.
“Nếu ta thật sự trở thành ma thấp hèn, không bao giờ trở lại như trước, chàng sẽ còn đối xử với ta như hôm nay không?”
Hỏi xong mà không cần trả lời, nàng tự nói: “Chắc chắn chàng sẽ, nhưng ta không biết mình có kiên trì được không.”
Giang Mộ Vãn cũng không muốn trở thành ma, sau đó bị ép thành ma, vẫn chọn cái chết.
“Ta không biết mình có giữ được không, nếu, ta nói nếu thôi nhé, nếu ta không thể chịu được ma hóa, chàng bỏ ta ở đây để ta tự sinh tự diệt, đừng lo cho ta, đó là tốt nhất cho ta.”
Nàng thực ra hy vọng ai đó có thể giúp nàng kết thúc đau khổ.
Nhưng người đó không thể là Tần Giang Nguyệt.
Nếu hắn làm việc này, không biết sau này hắn sẽ đối diện với mình thế nào.
Nàng không muốn hắn khó xử.
Thực ra ban đầu không bi quan, khi đẩy Ma thần ra khỏi đầu, nàng vẫn rất tự tin.
Chỉ cần nhìn thấy Tần Giang Nguyệt, dường như uất ức và bất an chiếm ưu thế.
Hắn khó khăn mở miệng, mắt đỏ lên, nói: “Đừng khóc nữa.”
Rõ ràng là câu an ủi nhưng lại khiến Tiết Ninh khóc to hơn.