Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 239
Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:05:58
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trường Thánh nghiêng đầu nhìn xà tinh đang ngủ bên cạnh, đưa tay vuốt đầu nó, con rắn xanh thè lưỡi quấn lên ngón tay hắn ta, dần dần chữa lành vết thương trong lòng bàn tay hắn ta.
Trường Thánh tặc lưỡi, không cam lòng nhập định chữa thương.
Trước khi nhắm mắt, hắn ta nghĩ nhất định phải tìm cơ hội thử xem nam hoan nữ ái là cảm giác gì, tại sao có thể khiến kẻ thù không tiếc mọi thứ, khiến Tiết Ninh c.h.ế.t tâm với hắn ta như vậy.
Mối ràng buộc giữa họ còn bền chặt hơn nhiều so với sự kiểm soát của hắn ta đối với thuộc hạ.
Ánh sáng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào hang động, Tiết Ninh từ từ tỉnh dậy.
Nàng rất mệt, đau lưng, đau chân, đau đầu.
Mắt từ từ mở nhưng không phải là cảnh tượng đầy màu sắc như thường ngày mà là một cảnh méo mó như hình ảnh nhiệt.
Tiết Ninh ngẩn người, cố xoa mắt, tầm nhìn mới dần dần trở lại.
Lý trí nói với nàng vừa rồi không phải vì vừa tỉnh giấc mà tầm nhìn thay đổi.
Đó là do ma hóa đã xâm nhập vào thị giác.
Tim như bị hàng ngàn dây leo trói chặt, chỉ cần một chút không cẩn thận, gai nhọn sẽ xuyên vào, hoàn toàn nuốt chửng lý trí của nàng.
Tiết Ninh vội vàng ngồi dậy, trên người không mảnh vải, mái tóc dài là thứ duy nhất che đậy cơ thể.
Nàng cúi nhìn Tần Giang Nguyệt vẫn đang ngủ, họ nằm trên một tấm thảm dày, cả hai đều trần truồng, nàng thì sạch sẽ còn Tần Giang Nguyệt thì không, trên người đầy vết thương nhỏ, có vết do nàng cào, có vết do nàng cắn.
Đặc biệt là ở ngực, nhiều vô số, gần như bị ai đó tra tấn dã man.
Đây đều là dấu vết của nàng.
Tiết Ninh nhanh chóng quay đầu, nhặt áo lót mỏng mặc vào, loạng choạng chạy ra ngoài.
Trong hang đầy mùi xạ hương kích thích lý trí của nàng, tầm nhìn lại bắt đầu biến dạng, nàng phải ra ngoài để tỉnh táo lại.
Gần như ngay khi nàng ra khỏi hang, Tần Giang Nguyệt mở mắt.
Trước khi nàng tỉnh, hắn đã tỉnh, chỉ là quyết định không làm gì, chỉ ở đây bên nàng nên không cần dậy, cũng không cần nghĩ gì khác, chỉ cần tiếp tục ôm nàng trong giấc mộng nửa tỉnh nửa mê.
Ôm nàng yên tĩnh lười biếng ngủ đã là việc khiến hắn cảm thấy dễ chịu.
Có lẽ Tiết Ninh không nghĩ vậy.
Nàng tỉnh dậy rõ ràng có điều không ổn.
Có lẽ ma hóa trong cơ thể nàng lại thay đổi.
Tần Giang Nguyệt yên lặng đứng dậy mặc quần áo, dọn dẹp đơn giản trong động rồi đi theo hướng nàng rời đi.
Tiết Ninh vừa ra khỏi động đã bị ánh sáng mặt trời chói mắt làm không mở được mắt.
Nàng dùng tay che một lúc mới thích ứng, hạ tay xuống mới phát hiện nơi này thật sự thích hợp ẩn cư, không chỉ linh khí dồi dào mà cảnh sắc cũng rất đẹp.
Nơi này có một rừng hoa không thấy bờ, hoa trên cây đều đỏ, cả thân cây và cành cũng đỏ, một số hoa đã rụng rơi xuống đất một lớp dày, hương thơm rất dễ chịu.
Tiết Ninh mặc áo lót trắng, chân trần dẫm lên hoa mềm mại.
Nàng ngồi xuống, nhặt một bông hoa nguyên vẹn để quan sát, trông giống hoa hòe.
Đặt hoa lại đất, Tiết Ninh đứng dậy, từng bước đi xa hơn.
Trong người nóng rực, đan điền đau rát, là ma khí muốn phá hủy kim đan của nàng.
Tu sĩ quan trọng nhất là linh phủ thức hải, mệnh môn kim đan.
Khi tất cả những thứ này bị chiếm đoạt, nàng càng khó giữ bản tâm.
Ma thần luôn nói nàng nhờ sự ban ơn của hắn ta mới trở nên mạnh mẽ, những trận chiến thắng tưởng như nhờ mình đều nhờ hắn ta.
Nàng sớm thấy mình có khả năng đặc biệt, được hắn ta giải thích như vậy cũng hợp lý.
Nàng vốn vô dụng nhưng nhờ hắn ta mới mạnh, muốn mãi mạnh như vậy, phải phục tùng hắn ta.
Tiết Ninh không hề muốn bị Trường Thánh PUA.
Nàng đi đến bên hồ, cây hoa bên hồ đặc biệt tươi tốt, hoa nối tiếp nhau, che nắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-239.html.]
Tiết Ninh ngồi bên hồ cúi đầu nhìn, nhìn mình thay đổi.
Mắt đỏ ngầu, răng nanh lộ ra, tai nhọn, sau này nàng có bị mọc lông ghê tởm hay như những hộ pháp kỳ dị của Ma thần, mọc nhiều mắt và tai hoặc vài cái đầu không?
Quá xấu.
Không muốn biến thành như vậy chút nào.
Tiết Ninh hất nước lên mặt, những suy nghĩ lung tung trong đầu mới dịu đi.
Lời Trường Thánh nói nhiều là dụ dỗ của ma nhưng cũng có chút đúng.
Một khi đã thử qua sức mạnh, rất khó lòng từ bỏ nó.
Tiết Ninh thử tụ sức mạnh vào tay, nàng vẫn có thể sử dụng mộc linh nhưng sức mạnh không như trước.
Đây là Yêu giới, còn nhớ không lâu trước đây, Tần Giang Nguyệt đưa nàng đến đây g.i.ế.c nhiều yêu mị, bây giờ lại đến nhưng sợ là không làm được nữa.
Thậm chí nàng không thể kích thích hoa đẹp trong hồ nở, thử vài lần cũng không thể làm nụ hoa nở.
Tiết Ninh chưa từng tuyệt vọng như vậy.
Nàng nằm bên hồ để bản thân thả lỏng suy nghĩ, chậm rãi nghĩ cách hồi phục.
Ma khí trong người không muốn cho nàng cơ hội suy nghĩ yên tĩnh, tụ lại xâm nhập vào tim, n.g.ự.c đau đớn làm nàng rên lên, ôm chặt lấy mình, phải tập trung để chống lại ma khí nhập tâm.
Khi bị ôm lên, nàng đang ở tình thế nguy cấp, ý chí chiến đấu mạnh mẽ, đề phòng tất cả, sợ đây là yêu mị thừa cơ hại nàng, cắn mạnh vào vai đối phương.
Khi nếm thấy m.á.u quen thuộc, nàng mới nhận ra Tần Giang Nguyệt đến.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiết Ninh lập tức buông răng, ánh nhìn méo mó rơi trên mặt Tần Giang Nguyệt.
Cứu mạng, ngay cả khuôn mặt đẹp của hắn cũng không nhìn rõ được nữa.
Không thể chấp nhận!
Hoàn toàn không thể chấp nhận!
Tiết Ninh nhắm chặt mắt, hai tay kết ấn. Nàng có mộc linh căn, linh căn lúc này như gỗ bị mối mọt ăn mòn. Nhưng nàng chợt nghĩ, thanh tẩy thanh tẩy, mộc linh có tác dụng chữa trị, liệu có giống với sức mạnh thanh tẩy?
Dùng sức mạnh thanh tẩy của Tiểu Quy không được, vậy nếu chính nàng cũng tu luyện sức mạnh thanh tẩy thì sao?
Nghe có vẻ viển vông, từ xưa đến nay, trong thế giới này, chưa từng nghe nói Thần tộc hay Tiên tộc có sức mạnh thanh tẩy ma khí. Nếu có, trận chiến Thần Ma năm xưa không đến nỗi thua.
Viển vông thì viển vông.
Mơ ước phải có!
Ít nhất phải để mắt nhìn thấy lại màu sắc của thế giới, lại thấy ánh mắt lo lắng của Tần Giang Nguyệt, chân mày tinh tế và ánh mắt dịu dàng kia.
Tần Giang Nguyệt cảm nhận trạng thái của Tiết Ninh, đặt nàng ở nơi không bị ánh sáng chiếu thẳng rồi ngồi xếp bằng trước mặt nàng, yên lặng thực hiện lời hứa.
Không rời nửa bước bên nàng.
Vô số tín phù đánh vào kết giới như bông tuyết rơi xuống là tan biến.
Trong Vô Tranh Tiên Phủ, các tiên môn thủ tọa nhìn tín phù lần nữa tan biến đều im lặng.
Lâu sau, Mộ Không Du phải làm gương mở lời, phá vỡ tình trạng đông cứng này.
“Nếu Tiên tôn không có thời gian lo chuyện ở đây, chúng ta hãy chờ đợi thêm.”
Lời này không phải ai cũng đồng ý.
Tông chủ của Trùng Hư Đạo Tông nói: “Thời cơ không chờ người, hiện nay Ma Vực đã mở, đệ tử trong môn đang canh giữ giới môn để Ma tộc không dám xâm phạm nhân gian. Ma thần bị trọng thương, chắc chắn cần thời gian chữa trị, nếu không thừa thắng truy kích, chẳng phải bỏ lỡ cơ hội tốt sao?”
Mộ Không Du liếc nhìn đối phương, chậm rãi nói: “Cơ hội tốt hiếm có nhưng Tiên tôn hiện tại có việc quan trọng hơn cần làm, không chờ được thì làm sao?”
“Chẳng lẽ cứ đợi mãi như vậy sao?”
Những người khác cũng bắt đầu tham gia đối thoại.
“Tiên tôn chắc chắn đang bận... việc đó. Ai biết khi nào ngài ấy mới trở lại? Chúng ta thực sự không thể cứ đợi mãi.”
“Tiên tôn lúc này quan tâm đến điều gì hơn, các vị chắc cũng đã rõ trong lòng, chúng ta thực sự không thể cứ ngồi chờ được nữa.”
Những chuyện như vậy không phải lần đầu xảy ra, trước đây cũng từng có, thúc giục mãi mới đưa được người về, thật là bị động.