Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 244

Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:06:09
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiết Ninh nghĩ không sao, trở về hỏi Tần Giang Nguyệt, có lẽ có thể tìm được câu trả lời từ hắn.

Nhớ lại lời hắn nhắc nhở Tiểu Quy khi nàng nhập định, lòng Tiết Ninh luôn ấm áp.

Nàng thật sự không giận Tiểu Quy nhưng phản ứng của Tần Giang Nguyệt lại khiến nàng càng cảm động và vui vẻ.

Nàng cười chạy về, những câu hỏi đã chuẩn bị sẵn không thể thốt ra.

Vì Tần Giang Nguyệt đang làm một việc trong trận pháp khóa linh.

Một việc mà hắn nhìn thế nào cũng không hợp.

Hắn cầm kim chỉ, chăm chỉ may một miếng vải trông rất đặc biệt.

Miếng vải lấp lánh ánh sáng giống như màu váy của nàng, Tần Giang Nguyệt cẩn thận xâu kim, động tác thành thạo như thể đã làm hàng ngàn lần, nhưng Tiết Ninh chắc chắn đây là lần đầu hắn dùng kim chỉ.

Đôi tay đã chinh phục thế giới, nắm giữ thanh kiếm tối cao của thiên hạ, lúc này lại cầm kim chỉ bình thường vẫn toát lên vẻ thần tiên tuấn tú, không hề trái ngược.

Tiết Ninh nhìn mà ngây ra.

Chuyện gì đây?

Hắn đang... may một cái túi nhỏ sao?

Lại là loại túi đeo chéo.

Khi Tiết Ninh còn đứng ngơ ngác, Tần Giang Nguyệt đã hoàn thành tất cả.

Dù làm gì, lần đầu hắn làm cũng giống như đã học rất kỹ lưỡng, không ai có thể tìm thấy lỗi.

“Lại đây.”

Tất nhiên hắn biết Tiết Ninh đã trở về, vẫy tay gọi nàng, đưa túi nhỏ xinh đẹp cho nàng.

Tiết Ninh mơ màng bước tới, ngồi xuống trước mặt hắn, cầm lấy túi nhỏ trong tay, cảm thấy tay mình nóng bừng.

Rõ ràng túi nhỏ xinh đẹp, nhiệt độ thích hợp nhưng nàng vẫn cảm thấy nóng bỏng tay.

“Cho ta sao?” Nàng gần như lắp bắp hỏi.

Tần Giang Nguyệt cũng cảm thấy phản ứng của nàng có chút ngốc nghếch dễ thương.

“Ta làm cái này, không cho nàng thì cho ai.”

Sự quyết đoán, chắc chắn và độc quyền không chút do dự khiến lòng Tiết Ninh càng thêm đong đầy.

Nàng đột nhiên cảm thấy mắt cay xè, hơi thở có chút rối loạn, dùng tay lau mũi, nói: “Sao đột nhiên may túi nhỏ cho ta?”

Tần Giang Nguyệt làm gì cũng không vô ích, việc này cũng vậy.

“Nàng tu luyện ra sức mạnh thanh tẩy là chuyện tốt nhưng cũng có thể có một số tác dụng phụ.” Giọng hắn bình tĩnh, thận trọng: “Thần Quy thanh tẩy ma khí bằng cách nuốt, nàng là người tu luyện, hiển nhiên không nên dùng cách này, cần nghĩ cách khác để xử lý ma khí đã thanh tẩy.”

“Sức mạnh thanh tẩy của nàng hiện tại chưa đủ mạnh, ma khí đã thanh tẩy không nhiều, chúng đã được xử lý, tích tụ trong cơ thể nàng không rõ ràng, tạm thời nàng chưa nhận ra nhưng nhiều sẽ trở thành gánh nặng, ảnh hưởng đến tu luyện của nàng.”

Tiết Ninh dần hiểu.

Giống như nước bị ô nhiễm, sau khi thanh tẩy thì thải ra khí thải hoặc chất thải.

Những thứ này phải được xử lý đúng cách, nếu không sẽ không tốt cho cơ thể nàng.

Tiết Ninh hoàn toàn không nghĩ đến những việc này nhưng Tần Giang Nguyệt đã nghĩ thấu đáo, thậm chí chuẩn bị sẵn giải pháp.

“Nàng đeo nó lên, nó sẽ tự động hấp thu gánh nặng trong cơ thể nàng, dù không gian có hạn nhưng không cần tìm cách đổ ra, nàng có thể dùng nó như một loại sức mạnh.”

Tần Giang Nguyệt giúp Tiết Ninh đeo túi chéo, thẩm mỹ của hắn thực sự rất tốt, túi nhỏ may đơn giản nhưng không đơn điệu, rất hợp với phong cách trang phục hàng ngày của nàng, giống như một món đồ trang trí tinh tế.

Tiết Ninh cúi đầu, thậm chí thấy ở góc túi có một nhánh hoa thêu tinh tế.

Vân Mộng Hạ Vũ

... Hắn còn biết thêu!

Thật là một người chồng tốt!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-244.html.]

“Theo ta suy đoán, những tàn khí thanh tẩy này xuất phát từ nàng nên cũng có thể do nàng sử dụng như một pháp khí.”

Tần Giang Nguyệt nói ra khả năng mình đã suy nghĩ kỹ lưỡng: “Nàng có thể thử dùng chúng khi linh lực không đủ để đấu pháp, hoặc khi chiến đấu với Ma tộc sẽ tiết kiệm linh lực hơn so với sử dụng linh đạn hoa.”

Nói xong, hắn đột nhiên làm cho một con ma nhỏ xuất hiện làm Tiết Ninh ngạc nhiên tưởng hắn là Doraemon, nhưng nàng cũng biết chắc chắn trong thời gian nàng rời đi, hắn đã đi đâu đó bắt con ma nhỏ này.

“Nói nhiều không bằng thực hành.”

Tay kia của Tần Giang Nguyệt cũng cầm một con ma nhỏ. Ma nhỏ răng nanh nhe nhởn, rất nhỏ, dù bị hắn khống chế vẫn không ngừng hung dữ, vì trí tuệ quá thấp nên không sợ gì, không biết sống chết.

Chúng rất xấu, hình dạng kỳ quái, Tiết Ninh nghĩ nếu mình không tìm được cách hồi phục, có lẽ sẽ dần dần trở nên như thế này.

Lòng nàng chùng xuống.

Ánh mắt nàng dừng lại ở mái tóc đen cài trâm, đôi tay dài trắng nắm con ma nhỏ của Tiên tôn, tim đập nhanh từng nhịp.

“Bây giờ nàng thử dùng sức mạnh thanh tẩy để g.i.ế.c chúng xem có thể điều khiển tự do không, nếu có chỗ nào không thích hợp hoặc không hiểu, nói rõ cho ta nghe.”

“...”

Giống như trở lại thời gian ở sau núi, Tần Giang Nguyệt từng chút từng chút dạy nàng mạnh lên.

Rõ ràng thời gian đó không lâu nhưng dường như đã là chuyện của kiếp trước.

Tiết Ninh nhìn môi hắn mở ra khép lại, lông mi nhẹ nhàng rung động, không ngay lập tức thử mà đột ngột lao tới, cắn môi hắn khi hắn còn đang dạy bảo.

Nàng dùng chút sức, răng nanh sắc nhọn cắt qua môi hắn, mùi m.á.u nhanh chóng lan ra.

Rất thơm, có chút ngọt.

Tiết Ninh l.i.ế.m sạch, ánh mắt ngước lên, không nói một lời ôm lấy eo hắn, vùi mặt vào lòng hắn.

Sự im lặng của nàng khiến Tần Giang Nguyệt cau mày, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Chỗ nào không hiểu? Hay là mệt rồi? Đúng là lỗi của ta, ta quá vội, nàng vừa tỉnh dậy, chưa hồi phục sức lực, nên nghỉ ngơi trước...”

“Phu quân.”

Tiết Ninh khàn giọng gọi hắn, lời xin lỗi của hắn bèn dừng lại.

“Phu quân, cảm ơn chàng đã nghĩ cho ta nhiều như vậy.”

“Cảm ơn chàng đã vì ta như thế.”

Lời nàng sau đó có chút mơ hồ, mang theo cảm xúc căng thẳng ẩm ướt.

Tần Giang Nguyệt không nói ngay, qua một lúc lâu, có lẽ rất nhanh, có lẽ chỉ một lát, hắn bế nàng lên để cằm nàng dựa vào vai hắn, như ôm một đứa trẻ, nhẹ nhàng vuốt lưng nàng.

Hắn thở dài một tiếng, khẽ nói: “Không cần cảm ơn ta, đó là điều ta nên làm và muốn làm. Là điều ta cam tâm làm qua từng kiếp, điều làm ta vui vẻ.”

Những lời của Tần Giang Nguyệt, từng câu từng chữ đều là chân thành.

Cuộc đời hắn quá dài, từ trước đến nay không thấy điểm kết thúc.

Trước đây hắn dành cuộc đời dài đằng đẵng để tu luyện, bầu bạn với kiếm đạo, dù cô đơn lạnh lẽo nhưng cũng không thiếu thú vị.

Sau đó khi Trường Thánh dẫn ma xâm phạm, chủ đề cuộc sống của hắn chuyển thành trừ ma và bảo vệ, không hề nhàm chán, bận rộn đến mức không biết ngày đêm, không có thời gian để thấy buồn chán.

Hiện tại hắn vẫn bị nhiều việc ràng buộc, từ chuyện nhỏ nhặt đến chuyện quan trọng, nhưng khi quyết định không nghĩ nữa, không lo nữa, nhàn rỗi chỉ nghĩ về Tiết Ninh, làm những việc có thể cho nàng lại thấy quan trọng hơn bao giờ hết.

Rõ ràng là những việc dễ dàng hơn bất kỳ nhiệm vụ nào trước đây, làm mà không thấy nhàm chán, thậm chí còn cẩn thận và chú tâm hơn với lòng nhiệt thành.

Nhìn vào đôi mắt hơi đỏ của Tiết Ninh, đồng tử nàng không còn đỏ rực nguy hiểm như trước mà là một màu đỏ thẫm u ám.

Nàng chăm chú nhìn hắn, cảm xúc dâng trào, ánh mắt đầy hình ảnh của hắn, đột nhiên hắn hiểu ra tất cả.

Nhìn thấy hình ảnh của mình trong mắt nàng, người thật sự quan tâm đến hắn, nàng thực sự để ý đến hắn… cảm giác viên mãn này vượt qua tất cả những nhiệm vụ trước đây.

Nhiệm vụ là nhiệm vụ nhưng không phải tất cả tâm tư của hắn.

Trước đây hy vọng lớn nhất của hắn là thiên hạ thái bình, bốn biển yên bình, vì điều đó mà không tiếc hy sinh mạng sống.

Bây giờ hy vọng đó không hoàn toàn biến mất, chỉ là không còn quan trọng như trước.

Hắn đã vì điều đó hy sinh vô số lần, luân hồi chuyển thế, gần như c.h.ế.t trận, hắn không có gì phải hổ thẹn với nhiệm vụ của mình.

Loading...