Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 247
Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:06:15
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắc Nha không phải kẻ ngốc. Nhìn thấy Ế Kỵ đã c.h.ế.t và Xích Bì Thi đã rời đi, nàng ta cũng không muốn ở lại đây làm gì.
Mặc dù nàng ta không dễ dàng c.h.ế.t đi nhưng cũng không muốn trải qua việc phục sinh một lần nữa trong thời gian ngắn.
Người khác chỉ biết nàng ta có thể phục sinh vô hạn nhưng không biết mỗi lần phục sinh đều vô cùng đau đớn, tái sinh từ một hạt giống cực kỳ yếu đuối, từng chút một tìm lại sức mạnh cũ rồi quay về Ma Vực, thật sự rất mệt mỏi.
Nàng ta muốn bỏ trốn, phần lớn người trong tu giới cũng đã bỏ chạy, người có thể ngăn cản nàng ta rất ít, bọn họ có người bị thương nặng, cũng không rảnh để lo cho nàng ta.
Tần Bạch Tiêu đến bên cạnh Mộ Không Du, nhìn thấy Mộ Văn trong tay hắn ta, khí tức yếu ớt, tâm trạng có chút phức tạp.
Đây là em gái khác mẹ của Tiết Ninh.
Ai có thể nghĩ tới điều này?
Đến nay hắn ta vẫn không thể chấp nhận được điều này.
Chủ yếu là không thể chấp nhận việc hai chị em, trong đó một người nhiều năm qua với danh nghĩa con gái phủ chủ, cao cao tại thượng xét xử và khinh thường người còn lại. Mặc dù trước đây Tiết Ninh có nhiều sai lầm nhưng kết hợp với những rắc rối giữa mẹ nàng và đại trưởng lão năm đó, không tránh khỏi cảm thấy mẹ con Mộ Văn ỷ thế h.i.ế.p người, bây giờ hậu quả đều là báo ứng.
“Mộ...” Tần Bạch Tiêu không thể gọi một tiếng Mộ sư muội, như thể gọi ra sẽ cảm thấy có lỗi với Tiết Ninh.
Trước đây hắn ta cũng nhiều lần bảo vệ Mộ Văn, mỗi khi nàng ta có chuyện gì cũng rất vui vẻ đến tìm hắn ta giúp đỡ. Không nhớ rõ từ bao lâu trước đây, hắn ta còn vì nàng ta mà xung đột với Hợp Hoan Tông, sư muội của Hợp Hoan Tông hôm nay cũng tham gia trận đại chiến này, bảo vệ không ít đồng đạo.
Thực sự không nên gọi cái tên Mộ Văn đó nữa mà nên gọi nàng ta là Tiết Văn mới đúng.
Tuy nhiên với câu nói cuối cùng trước khi nàng ta nhắm mắt, có lẽ sau khi c.h.ế.t cũng không muốn trên bia mộ khắc tên “Tiết Văn”.
Ngay cả hài cốt của Tiết trưởng lão cũng muốn nàng ta chết, hẳn cũng không muốn có một cô con gái mang họ Tiết.
“Còn cứu được.” Đại sư Hoàn Niệm đột nhiên lên tiếng: “Nàng còn thở, đưa về cho Linh Thọ sư tỷ thử xem.”
Sư tỷ của đại sư Hoàn Niệm, pháp hiệu Linh Thọ, là thủ tọa nữ tu của pháp tự Vạn Phật.
Tần Bạch Tiêu không biết có nên vui mừng vì điều này hay không.
Hắn ta quay sang nhìn Mộ Không Du, thấy đối phương vẫn không biểu cảm, liếc qua rồi đưa Mộ Văn tới.
“Ngươi đưa nàng đến gặp Linh Thọ pháp sư, bản tọa còn có việc cần sắp xếp.”
Tiên phủ và tu giới sau trận chiến này, tổn thất còn trong tầm chấp nhận, trở về còn phải sắp xếp, ổn định.
Là phủ chủ, Mộ Không Du không thể từ chối trách nhiệm này, Tần Bạch Tiêu hiểu sự bận rộn của hắn ta nhưng cánh tay có chút không nhấc lên được.
Hắn ta mang họ Tần, là em trai của huynh trưởng, huynh trưởng lại là phu quân của Tiết Ninh, tính ra Tiết Ninh là tẩu tử của mình.
Dù không nói đến điều gì khác, chỉ riêng việc có một người tẩu tử như vậy, dường như hắn ta không nên có bất kỳ liên hệ nào với Mộ Văn.
Nhưng đó vẫn là một mạng người.
Tần Bạch Tiêu do dự một lúc, vẫn dùng kiếm đón lấy Mộ Văn.
Cuối cùng là không bế nàng ta.
Hắn ta chỉ nghĩ, mạng của Mộ Văn là mạng, có người nhiều lần liều mình cứu nàng ta, mặc dù nàng ta cũng liều mình cứu người khác vẫn may mắn hơn Tiết Ninh và mẹ nàng rất nhiều.
Trên Trích Tiên Đảo hắn ta đã gặp mẹ của Tiết Ninh, biết sau này bà biến thành thế nào, khi c.h.ế.t tâm trạng hỗn loạn không cam lòng, đầy bi thương.
Mạng ai không phải là mạng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-247.html.]
Ai lại cao quý hơn ai?
Tần Bạch Tiêu không muốn tiếp xúc với Mộ Văn, chỉ dùng kiếm bản mệnh mang nàng ta trở về cũng cảm thấy toàn thân khó chịu.
Lần sau gặp Tiết Ninh, e rằng sẽ thấy hổ thẹn, không ngừng xin lỗi.
Mộ Không Du hiểu tâm trạng của Tần Bạch Tiêu, vì chính hắn ta cũng có cảm giác tương tự.
Mỗi lần khi đứng trước mặt Tiết Ninh bảo vệ Mộ Văn đều khiến hắn ta cảm thấy mình đang đẩy nàng ra xa hơn.
Hắn ta gần như có thể tưởng tượng Tiết Ninh gặp hắn ta sẽ tránh né thế nào.
Nhưng không còn cách nào khác.
Người này đã gọi hắn ta là cha nhiều năm, người này là con gái của sư muội và sư đệ.
Người này vừa mới liều mạng cứu hắn ta, nói rằng hy vọng kiếp sau có thể làm con gái thật sự của hắn ta.
Mộ Không Du quay người rời đi.
Hắn ta không mong muốn có kiếp sau, thực sự có cũng không muốn liên quan gì đến họ nữa.
Hắn ta sẽ không còn ước mơ phi thực tế như đắc đạo thành tiên, sẽ vui vẻ làm một yêu nhỏ trong Yêu giới, không làm điều ác, có lẽ một ngày nào đó sẽ gặp Tiết Ninh đang du lịch, trong lúc tình cờ nhìn nhau, hắn ta sẽ quỳ xuống cầu xin tha thứ, nàng sẽ rộng lượng tha cho hắn ta, cảnh báo hắn ta phải hướng thiện không làm điều ác, hắn ta sẽ liên tục gật đầu đồng ý, cẩn thận tiễn tiên tử rời đi.
Đó là kiếp sau tốt nhất.
Mộ Không Du nhanh chóng xóa đi những suy nghĩ này, không thể nghĩ tiếp nữa, nếu nghĩ tiếp sẽ cảm thấy không c.h.ế.t trên chiến trường hôm nay thật sự có chút tiếc nuối.
Và hắn ta mơ hồ cảm thấy, việc Xích Bì Thi đột ngột rời đi chắc chắn không phải vì sợ họ, rõ ràng hắn ta cảm nhận được sát ý của thần thú, loại sát ý này không thể dễ dàng rút lại, dù bản thân nó không có ở đây cũng sẽ gây ra phản ứng liên hoàn nào đó.
Khi đuổi theo Ôn Nhan và những người khác rời khỏi chiến trường, Mộ Không Du nhận ra trực giác của mình đã thành hiện thực.
Cuối cùng hắn ta cũng là yêu, dễ cảm nhận được cảm xúc của Xích Bì Thi, vì vậy không ngạc nhiên khi nhìn thấy vô số yêu ma quỷ quái chặn đường.
Xích Bì Thi nói là thần thú, thực ra còn là yêu quái, không bằng nói nó là “thần xác”.
Nó có thể gây ra bạo loạn ở Minh giới không có gì là lạ.
Mộ Không Du đến có chút muộn, áo trắng của Ôn Nhan đã nhuốm máu, gần như không chịu nổi nhưng nàng ta vẫn cầm kiếm đứng ở phía trước.
Trước đó vì chiếc gương hộ thân trên n.g.ự.c mà nàng ta trở thành con tin của Ế Kỵ, suýt gây hại cho mọi người, lúc này đứng ở phía trước, dùng kiếm ý hùng vĩ học từ Tần Giang Nguyệt để chống lại xác triều, hy vọng có thể bù đắp phần nào.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thế gian không lúc nào không có người chết, thậm chí không chỉ có người chết, các loại sinh vật có sinh mạng đều chết, đều biến thành xác.
Vì vậy nói thế gian nhiều gì nhất, xác c.h.ế.t không đứng đầu cũng đứng thứ hai.
Xích Bì Thi gây ra xác triều quỷ Minh giới, dày đặc che trời, so với bóng tối của Hắc Nha trước đó càng c.h.ế.t chóc hơn.
Ôn Nhan mặt tái nhợt đứng trong gió, trên kiếm nở ra hoa máu, Linh Thọ pháp sư cũng có mặt bảo vệ những người khác, Tần Bạch Tiêu mang Mộ Văn rời đi qua chỗ này, nhìn thấy trời không đúng, quỷ khí xông lên trời là biết có chuyện xảy ra.
Hắn ta gần như không do dự, đặt Mộ Văn ở một góc rừng rồi chạy tới.
Mang nàng ta về cũng vô ích, người có thể cứu mạng nàng ta đều ở trong vùng bóng tối đó.
Tần Bạch Tiêu rời đi không lâu, xác triều xâm nhập vào góc rừng này nhưng chúng không g.i.ế.c Mộ Văn.
Ngược lại chúng lượn quanh Mộ Văn một vòng rồi rời đi. Không lâu sau, người hấp hối dần có tinh thần, khi mở mắt, vết thương do hài cốt của Tiết Tông gây ra thậm chí đã được chữa lành.
Nàng ta có thể cầm kiếm, lại có sức chiến đấu.