Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 253

Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:06:29
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mộ Văn cắn chặt môi, lăn lộn trên mặt đất chống lại sự xâm nhập của Ma thần vào tâm trí.

Ma thần chậc một tiếng, dường như rất ngạc nhiên nàng ta cũng không phải không có gì đáng khen.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ngươi nghĩ ngươi có thể không? Là ta cho ngươi sức mạnh, có thể cho cũng có thể lấy lại. Thậm chí ngay lúc này, dù ngươi trốn trong Vô Tranh Tiên Phủ, ta cũng có thể ném ngươi vào Vạn Ma Uyên, khiến ngươi sống không được c.h.ế.t không xong. Khi đó ngươi còn khăng khăng ngươi là tu sĩ, tuyệt đối không làm việc cho ma sao?”

“Mẹ ngươi mà ngươi hận cũng từ Vạn Ma Uyên bò ra, chi bằng hôm nay để ngươi cũng nếm thử mùi vị trong đó.”

Mộ Văn hét lên một tiếng rồi ngất xỉu, hồn phách ngay lập tức bị ném vào Huyết Hải Ma Uyên, tan thành tro bụi.

Trong Ma Vực tầng trời thứ mười ba, Xích Bì Thi bị phản kích đang ngủ say, Trường Thánh xót xa chữa thương cho nó, cẩn thận hơn cả với bản thân mình.

“Thật quá đáng.” Hắn ta thì thầm: “Thật quá đáng.”

Nghĩ vậy là cho rằng chiếm được thượng phong sao, nghĩ hắn ta rút lui là chạy trốn sao?

Vậy thì họ hoàn toàn sai rồi.

***

Đột nhiên Mộ Văn lại hôn mê.

Được cơ duyên, tu vi cao thâm nhưng đột nhiên lại ngã xuống đường, được đồng môn tìm thấy rồi được Ôn Nhan đưa đến Vân Quy Phong.

Vân Quy Phong đều là những đệ tử bị trọng thương, y tu bận rộn không ngớt, khi Ôn Nhan đưa Mộ Văn tới, có chút bất ngờ khi nhìn thấy Tiết Ninh.

Tiết Ninh đang chữa trị cho đệ tử, linh lực màu xanh lục bao quanh ngón tay nàng, Ôn Nhan bỗng nhớ ra vị sư muội này có mộc linh căn.

Trước đây nàng chăm chú vào kiếm đạo nhưng khi kiếm tiên còn là Triều Ngưng chân quân, nàng đột nhiên chọn chuyển hướng tu lại, sau này gặp lại, nàng đã là một pháp tu kiệt xuất.

Bản thân Ôn Nhan là kỳ Nguyên Anh, nhìn Tiết Ninh cũng thấy căn cơ nàng vững chắc, Kim Đan trung kỳ gần cuối kỳ, một bước nữa là đến Nguyên Anh rồi.

Điều này thật là tốt.

Ánh mắt Ôn Nhan như có thực chất, Tiết Ninh thu linh lực lại rồi nhìn sang, hai người gật đầu chào nhau.

Ôn Nhan sợ Tiết Ninh thấy Mộ Văn sẽ không vui, dù sao gần đây hai người cũng có mâu thuẫn không thể giải quyết, nàng ta bế Mộ Văn quay người muốn đi nhưng bị Tiết Ninh gọi lại.

“Đợi một chút.”

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Tiết Ninh liếc nhìn Mộ Văn đang hôn mê bất tỉnh, người khác có thể không nhìn ra nhưng gần đây luôn bị ma khí quấy nhiễu nên Tiết Ninh nhìn ra được, trên người Mộ Văn có ma khí rất kín đáo đang tàn phá, dường như thần hồn cũng không ở trong linh phủ.

Sao lại như vậy?

Cơ duyên của nàng ta quả nhiên có liên quan đến Ma thần, nhưng rõ ràng nàng ta chưa làm gì, sao lại trở nên như vậy?

“Là đưa người bị thương đến đúng không? Sao lại đi rồi?”

Tiết Ninh vài bước vượt qua các nàng ta: “Ta bận rộn gần xong rồi, cũng nên quay về tu luyện, sư tỷ vào đi.”

Nói đúng ra, Tiết Ninh không phải là đệ tử của Vô Tranh Tiên Phủ nữa nhưng nàng vẫn gọi Ôn Nhan một tiếng sư tỷ.

Trong lòng Ôn Nhan có chút cảm động, mím môi nói: “Ngươi vất vả rồi, trên đường về cũng cẩn thận một chút.”

Tiết Ninh gật đầu, đi được vài bước lại quay đầu: “Sư tỷ cũng nên chú ý bản thân, vết thương trên người ngươi chưa lành, đừng để lại di chứng.”

Nói xong cũng không đợi Ôn Nhan đáp lại, bước chân rời đi không dừng lại.

Sao Ôn Nhan lại không biết mình còn chưa hồi phục cơ chứ?

Nhưng so với vết thương của các đệ tử khác, tu vi nàng ta cao, có thể tự điều tức, đã tốt lên nhiều, không nguy hiểm đến tính mạng nên nàng ta không muốn chia sẻ tài nguyên y tu quý báu với họ.

Gần đây ai cũng bận rộn không ngơi tay, đây là lần đầu tiên có người quan tâm nàng ta.

Ôn Nhan đặt Mộ Văn lên giường, chỉnh lại tóc mai cho nàng ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-253.html.]

Mộ Văn mồ hôi lạnh đầy đầu, cơ thể căng cứng, sắc mặt tái nhợt, trông rất đau đớn.

Vân Quy Phong hôm nay ít người bị thương hơn nhiều, khi trưởng lão đến, Ôn Nhan kỳ lạ hỏi: “Mọi người đều đi đâu rồi?”

Trưởng lão thở dài: “Hôm nay Tiết chân quân đến giúp, thuật trị thương của nàng ấy rất đặc biệt, cực kỳ hiệu quả với vết thương do ma khí để lại, giúp ta rất nhiều, không ít đệ tử đã khỏi nên về điều tức rồi.”

Ôn Nhan có chút ngạc nhiên nhưng cũng không quá bất ngờ.

Nàng ta nhường chỗ cho trưởng lão khám cho Mộ Văn.

Trưởng lão nhìn Mộ Văn với biểu cảm phức tạp, có không thích cũng có tiếc nuối, sau khi kiểm tra một lượt, cau mày nói: “Thật kỳ lạ, tình trạng này ta chưa từng thấy, ta không nhìn ra nàng ta bị sao, nhưng dường như nàng ta không thể tỉnh lại.”

Trong lòng Ôn Nhan thắt lại: “Trưởng lão không nhìn ra được sao? Nàng ta rất lạnh, như quỷ u vậy, có phải thần hồn có vấn đề gì không?”

Trưởng lão nói: “Có thể, để ta xem kỹ hơn.”

Ôn Nhan liên tục gật đầu.

Xem đi xem lại cả nửa canh giờ, trời cũng sắp tối, trưởng lão vẫn không nhìn ra được gì.

Cuối cùng trưởng lão có chút mệt mỏi nói: “Có lẽ có thể nhờ Tiết chân quân thử xem.”

Ôn Nhan nghe xong cũng chỉ coi như không nghe thấy, để Tiết Ninh chữa trị cho Mộ Văn? Đừng làm khó nàng ta nữa, nàng ta sẽ tự nghĩ cách vậy.

Trên Thượng Thủy Tiên Các, Tiết Ninh thể hiện năng lực thanh lọc ngày càng thuần thục của mình, khoe với Tần Giang Nguyệt.

“Quả thật chàng nói đúng, Vân Quy Phong toàn là đệ tử trúng ma độc hoặc thi độc, giúp họ trị thương có thể nhanh chóng nắm bắt được cách vận dụng năng lực thanh lọc, bây giờ ta đã thuần thục hơn nhiều so với khi vừa mới luyện thành rồi.”

Tiết Ninh thỉnh thoảng dùng năng lực thanh lọc trắng tinh tạo ra một đóa hoa, từng đóa từng đóa ném về phía Tần Giang Nguyệt.

Tần Giang Nguyệt đón từng đóa một, cảm nhận lực lượng tinh khiết, trong sạch trong đó, lòng cũng cảm thấy ấm áp an bình.

Đến khi trong lòng đầy những đóa hoa trắng.

Tiết Ninh ngồi xổm trước mặt hắn, cười tủm tỉm nhìn hắn ôm hoa, nói: “Cảm ơn lão bà.”

“Trước đây ta đã muốn hỏi.”

Tần Giang Nguyệt cẩn thận thu hoa vào linh phủ lạnh lẽo trống rỗng của mình khiến bên trong dần dần trở nên hoa lệ.

“Lão bà là ý gì?”

Tiết Ninh chớp mắt, trông có vẻ như định lừa người, Tần Giang Nguyệt kịp thời nói: “Không được lừa ta.”

“A.” Tiết Ninh không khỏi tiếc nuối nhưng cuối cùng vẫn nói thật: “Là ý chỉ thê tử đó.”

Quả nhiên Tần Giang Nguyệt cau mày: “Nàng mới là thê tử của ta.”

Tiết Ninh ngả vào người hắn, giúp chữa trị thương bệnh cả ngày, mặt không lộ rõ nhưng cơ thể vẫn có chút mệt mỏi.

Chủ yếu là không thể trực tiếp thể hiện năng lực thanh lọc, luôn phải che đậy bằng mộc linh, đây là gấp đôi nỗ lực, người bị thương lại nhiều, không mệt mới lạ.

“Biệt danh, đây là biệt danh, giống như ‘sư muội’ vậy! Ở chỗ chúng ta, yêu đến mức không thể chịu nổi đều gọi là lão bà.”

“… Vậy sao.”

Tần Giang Nguyệt nghe xong, đôi mày cau chặt dần dần giãn ra, tuy còn có chút không quen, hiếm khi dù hơi lúng túng nhưng hắn vẫn miễn cưỡng chấp nhận.

“…Khi có người thì đừng gọi vậy.”

Người ngoài chắc chắn không hiểu tình cảm giữa họ nhưng Tần Giang Nguyệt hiểu ý nghĩa rồi, không muốn người khác biết niềm vui riêng của họ, chút nào cũng không muốn.

Tiết Ninh dựa vào hắn, thấy hắn chuyện gì cũng chiều theo nàng, dù bản thân lúng túng cũng không ngại, lòng vô cùng mềm mại.

“Được.” Nàng cúi đầu cọ cọ trên đùi hắn, bị hắn kéo lên ngồi trên đùi.

“Vậy phu quân thì sao.” Tần Giang Nguyệt nhẹ giọng hỏi: “Lão bà là thê tử, vậy phu quân gọi là gì?”

Loading...