Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 257

Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:06:38
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiết Ninh hoàn toàn không nghi ngờ hắn biết chuyện xảy ra ở Vân Quy Phong.

Tình hình toàn bộ Tiên phủ, hoặc nói toàn bộ nhân gian hiện nay đều trong phạm vi thần thức của hắn.

Hắn miệng nói không quản nhưng lại đi tính “hữu kinh vô hiểm” của họ, thần thức lại khắp nơi, chẳng phải cũng coi như một cách bảo đảm sao?

“Chàng nghĩ, đây là điều chàng nói “liên quan đến ta” sao?”

Tần Giang Nguyệt trở về Tiên phủ rồi không ra ngoài, nhưng dù là Tiết Ninh hay người ngoài cũng không cảm thấy hắn thiếu thông tin.

Hắn không trả lời ngay hai câu hỏi của Tiết Ninh mà nắm tay nàng, từng bước dẫn đến phía sau Tiên Các.

Phía sau Tiên Các có một nơi rộng rãi, cảnh sắc tuyệt đẹp, rất thích hợp cho việc tu luyện dưỡng sinh.

Khi Tiết Ninh không có mặt, Tần Giang Nguyệt thường ngồi thiền ở đây.

Hôm nay ở đây có bày một bàn tiệc, nói là tiệc nhưng các món ăn cũng không nhiều, bốn món mặn một món canh, còn có một món tráng miệng, hai người họ ăn không hết.

Trong tay áo có động đậy, là Tiểu Quy ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng muốn đến ăn nhưng nghĩ đến không khí căng thẳng bên ngoài, cuối cùng lại nằm im không nhúc nhích.

Tiết Ninh khẽ cười, tâm trạng thư giãn một chút, thả Tiểu Quy ra, vỗ vỗ mai rùa của nó nói: “Có phần của mi, mau đi ăn đi.”

Tiểu Quy quay đầu nhìn Tiết Ninh và Tần Giang Nguyệt rồi nhìn lên bàn ăn, quả thật có hai cái đĩa nhỏ, rõ ràng là chuẩn bị riêng cho nó.

Trời ạ, Tiên tôn thật là chu đáo và dịu dàng, Tiểu Quy được hắn yêu thương lây, suýt nữa thì rơi nước mắt.

Nó chưa vội đi ăn mà nhảy lên vai Tiết Ninh, do dự nói: “A Ninh, bất kể ngươi làm gì ta đều ủng hộ ngươi, mà ngươi đừng nhìn Mộ Văn bây giờ mạnh như vậy nhưng đó không phải là tu vi của nàng ta, dù có thắng cũng không vẻ vang, ta cũng không nghĩ nàng ta nhất định sẽ thắng ngươi.”

Tiết Ninh nghiêng đầu nhìn Tần Giang Nguyệt: “Chàng nghĩ sao?”

Tần Giang Nguyệt lại nói: “Trước tiên dùng bữa đã.”

Tiết Ninh ngừng lại, nhìn lên bàn ăn, vốn không có tâm trạng nhưng ngửi mùi thơm lâu rồi cũng làm nàng cảm thấy đói bụng.

Một người một rùa lên bàn ăn, Tần Giang Nguyệt ngồi đối diện, rót một chén trà, thỉnh thoảng động đũa, ăn rất ít nhưng hành động không ngừng, không làm giảm hứng thú ăn uống của Tiết Ninh, chăm sóc rất chu đáo, cẩn thận.

Món ngon vào miệng khiến Tiết Ninh cảm thấy vô cùng mãn nguyện, nàng ăn như gió cuốn mây tan, ăn xong rồi vỗ bụng, vẻ mặt thư thái.

Tần Giang Nguyệt vẫy tay áo, dọn dẹp tàn tích và bát đĩa, sau đó nói với Tiểu Quy: “Đi chỗ khác tu luyện đi.”

Miệng Tiểu Quy vẫn đầy dầu, vẫn muốn ở bên Tiết Ninh nhưng rõ ràng Tiên tôn có điều muốn nói, không muốn nó nghe, nó chỉ có thể miễn cưỡng rời đi dưới ánh mắt đồng ý của Tiết Ninh.

Sau khi Tiểu Quy đi, Tiết Ninh mở miệng trước: “Tại sao hôm nay đột nhiên lại xuống bếp?”

Tần Giang Nguyệt đi đến vị trí bên cạnh nàng ngồi xuống, ngồi rất gần, Tiết Ninh có thể ngửi thấy mùi trà thanh mát từ hắn.

Vừa rồi hắn luôn uống trà, ăn rất ít, cả bàn thức ăn gần như đều vào bụng nàng và Tiểu Quy.

Mặt nàng đỏ lên, sờ sờ mặt, Tiết Ninh nghe thấy Tần Giang Nguyệt lên tiếng.

“Khi tâm trạng nàng không tốt, ăn uống sẽ vui vẻ hơn.”

Tiết Ninh không khỏi ngẩn người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-257.html.]

Sau khi xuyên sách, ở sau núi, nàng không ít lần nấu ăn cho Tần Giang Nguyệt.

Khi đó ăn đồ ăn ngon nàng sẽ vui hơn một chút, cảm thấy ngày tháng không khó khăn đến vậy, sau này cũng thế.

Hắn biết nàng gặp phải chuyện như vậy, dù đã đưa ra lựa chọn, trong lòng cũng không thoải mái nên mới chuẩn bị trước một bàn thức ăn này.

“Ta không làm chàng thất vọng đúng không.” Tiết Ninh vỗ vỗ bụng: “Ta đã ăn hết! Bây giờ tâm trạng cũng rất thoải mái, không còn bực bội nữa.”

Dường như Tần Giang Nguyệt cười một chút, ngay cả nụ cười ngắn ngủi như vậy cũng dễ nhìn, rất thanh tao đặc biệt khiến Tiết Ninh nhìn mãi không chán.

Đôi khi nàng cảm thấy dù Tần Giang Nguyệt rất mạnh, nàng không cần hắn làm gì, chỉ cần khi nàng trở về, hắn có thể chờ đợi nàng và mỉm cười như vậy là đủ rồi.

Tiết Ninh đột nhiên thở dài, kéo tay hắn ôm vào lòng, mím môi nói: “Ta đã đồng ý rồi, thực ra không nên phiền lòng nữa. Quyết định làm thì cứ cắm đầu đi tới thôi. Nhưng ta vẫn cảm thấy, có lẽ làm vậy là không đúng.”

Mắt nàng đột nhiên hơi đỏ, giọng trở nên bất định: “Nhỡ đâu ta thua thì sao? Có làm mất mặt nàng trước kia không? Có khiến mẹ nghĩ ta thua con gái của Nhiếp Bàn, rất vô dụng không?”

“Nếu trước đây chắc chắn ta có tự tin thắng, nhưng bây giờ…”

Hôm nay nhiều người đã nghe thấy lời thách đấu của Mộ Văn, ngày mai giờ Ngọ trên đạo trường chắc chắn có nhiều người đến xem các nàng đấu pháp, tu vi của nàng đang thụt lùi, đêm nay Mộ Văn có thể còn tiến bộ hơn nữa, Trường Thánh muốn nàng thua thật thảm, thua tơi tả để nàng hối hận vì từ chối sức mạnh, để nàng thua đối thủ, sinh tâm ma, nàng biết rõ tất cả điều này nhưng vẫn đồng ý.

“Ta có nên từ chối không? Biết rõ núi có hổ mà lại cứ xông vào, không đ.â.m đầu vào tường không chịu dừng, có phải lại quá bốc đồng không?” Tiết Ninh không chắc chắn nói: “Nếu ta kiên quyết từ chối, nàng ta không thể ép ta động thủ, có chàng ở đây, ta cũng không sợ nàng ta đột nhiên làm gì ta, chỉ là…”

“Vừa rồi nàng hỏi ta, cái gọi là ‘liên quan đến nàng’ có phải là chuyện này không.” Lúc này Tần Giang Nguyệt trả lời câu hỏi thứ hai của nàng: “Chính là chuyện này.”

Quả nhiên là chuyện này.

Sợ gì gặp đó, càng sợ né tránh càng trở thành cơ hội.

Tiết Ninh suy nghĩ rất lâu, nghĩ đến đây mới đồng ý trận đấu pháp này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trước bữa ăn này nàng nghĩ, thua trận đấu pháp chắc chắn sẽ bị Ma thần cười nhạo, lại nghe một đống lời lẽ làm lung lay tinh thần. Các đệ tử đứng xem có thể sẽ không vì vậy mà nói gì nàng nhưng bản thân nàng có thực sự chấp nhận được cảm giác thua kém Mộ Văn không?

Còn một điều rất quan trọng.

“Ma khí trên người ta chưa tiêu hết, ngày mai đấu pháp, nhỡ đâu bị dẫn lên…”

Mọi người đều biết nàng bị gieo ma chủng, nhưng dáng vẻ thực sự của ma hóa họ chưa thấy bao nhiêu.

Những người đã thấy đều giữ kín, sau khi nàng và Tần Giang Nguyệt trở về tông môn, luôn ở trạng thái bình thường như trước kia, hầu hết mọi người không có nhận thức trực quan rằng nàng vẫn có thể trở thành ma.

Nếu ngày mai mọi người nhìn thấy, dù gần đây nhờ nàng chữa thương mà cảm kích rất nhiều nhưng bản chất của tu sĩ là ghét cay ghét đắng Ma tộc, liệu họ có thực sự không có ác cảm với nàng không?

Dù nàng không để ý đến ý kiến của người khác nhưng nếu nói ra, ngày tháng sau này ở Vô Tranh Tiên Phủ sẽ không dễ chịu.

Nàng có thể rời đi, bỏ đi một cách dứt khoát, nhưng như vậy cũng khiến Trường Thánh đạt được mục đích.

Một khi nàng mất đi sức mạnh, bắt đầu trốn tránh, bị người khác bài xích, mục đích của hắn ta đã đạt được.

Ma thần quả là Ma thần, mỗi bước đi của hắn ta, bất kể nàng chọn thế nào, hắn ta đều ở vào thế bất bại.

Tiết Ninh đang nghĩ ngợi miên man, bỗng nhiên bị che mắt.

Thị giác biến mất, chỉ còn một mảng tối đen, nếu không cảm nhận được khí tức và nhiệt độ của Tần Giang Nguyệt, Tiết Ninh sẽ cảm thấy hơi sợ hãi.

Dù sao nàng cũng từng trải qua một lần ma hóa, dù đã tìm ra cách giải quyết nhưng những cảm giác giằng xé trong bóng tối, một mình cô đơn bên hồ ngắm nhìn ánh sáng yếu ớt trên bầu trời đã khắc sâu vào xương tủy nàng.

Loading...