Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 258

Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:06:40
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiết Ninh rùng mình, nghe thấy Tần Giang Nguyệt hỏi nàng: “Có cảm nhận được gì không?”

... Ý hắn là gì nhỉ?

Tiết Ninh do dự một chút rồi chậm rãi nói: “Tay chàng rất lạnh…?”

Dường như Tần Giang Nguyệt cười khẽ rồi nói: “Còn gì khác không?”

“... Người chàng rất thơm?”

Tiếng thở dài vang lên: “Đừng quan tâm ta, cảm nhận chính mình.”

Tiết Ninh nhíu mày khó hiểu, cẩn thận cảm nhận bản thân, ngoài nhịp tim, hô hấp và dòng chảy của máu, không có gì khác.

Vì vậy nàng thành thật trả lời: “Nhịp tim và hô hấp? Máu đang chảy?”

Tần Giang Nguyệt ôn tồn nói: “Chính xác. Vừa rồi nàng nói tay ta lạnh nhưng nhiệt độ cơ thể nàng lại ấm. Nàng đang thở, m.á.u đang chảy, chứng tỏ nàng đang sống, và sống rất tốt.”

Tần Giang Nguyệt từ từ lấy tay ra, ánh sáng trở lại trong tầm nhìn của Tiết Ninh, nàng chớp mắt vài cái, dần dần nhìn rõ khuôn mặt hắn.

Hắn ngồi ở nơi có gió, gió thổi làm dải băng trắng trên tóc bay lên, tóc đen phất phơ, thanh thoát mà lạnh lùng.

“Ma khí trong cơ thể nàng còn rất ít nhưng vẫn không thể hoàn toàn loại bỏ, ngay cả với năng lực thanh lọc ngày càng tiến bộ của nàng, nó trở thành nỗi lo lắng khiến hôm nay dù làm gì nàng cũng không thể hoàn toàn yên tâm.”

Giọng nói của Tần Giang Nguyệt theo làn gió ấm áp đến bên tai nàng, Tiết Ninh nhắm mắt lại, một lần nữa cảm nhận bóng tối và làn gió ấm áp.

“Sự bất an mà nó mang lại cho nàng mạnh mẽ đến mức khiến nàng không còn lòng dạ nào để cảm nhận sức sống đã lấy lại được.” Tần Giang Nguyệt giải thích: “Không có gì đáng sợ, phu nhân. Nàng mạnh hơn nó nhiều, ngay cả sức mạnh mà nàng thiếu hụt cũng là bị Ma thần cưỡng đoạt, không phải là ‘ban tặng’ của hắn. Sức mạnh mà kẻ ngụy biện mang lại chưa từng trao cho nàng nhiều hơn, nàng cũng không bao giờ thua trước sức mạnh như vậy.”

Tiết Ninh vẫn nhắm mắt, nghe những lời nói bên tai, có chút mơ màng: “Chàng nói với ta về cơ duyên của Mộ Văn, cũng đã đề cập rằng hiện tại nàng ta và ta đấu một trận, chưa chắc ai thắng ai thua.”

Vậy sao giờ lại nói nàng sẽ không thua trước sức mạnh như vậy?

Nên vẫn là để an ủi nàng thôi?

Tần Giang Nguyệt nâng mặt nàng lên, nàng theo phản xạ mở mắt, gương mặt tuấn tú của hắn ngay trước mắt.

“Nàng và ta nói về thắng thua không giống nhau.” Tần Giang Nguyệt nhìn nàng chăm chú: “Phu nhân, thắng thua ở trong lòng nàng chứ không phải ở trên đạo trường ngày mai.”

Ma khí quấn quanh tim đang gào thét, tất cả những mơ hồ của Tiết Ninh đều biến mất nhờ câu nói này.

Thắng thua không ở đạo trường.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mà ở trong lòng nàng.

Tiết Ninh hoàn toàn tỉnh táo trở lại.

Đêm đó, Tiết Ninh hiếm khi không tu luyện.

Trời vừa tối nàng đã kéo Tần Giang Nguyệt lên giường ngủ.

Màn sa buông xuống, tơ lụa bay lượn, Thượng Thủy Tiên Các bốn mùa như xuân, thác nước treo cao, cảnh đẹp như tranh. Ngay cả gió đêm cũng mang theo hương hoa dịu nhẹ.

Tiết Ninh nằm nghiêng ôm eo Tần Giang Nguyệt, để hắn quay lưng lại với mình, má nàng áp lên lưng hắn, cảm nhận nhịp thở gần như đồng điệu của hắn và nàng.

“Ngày mai chàng sẽ đi xem ta đấu pháp chứ?”

Nửa tỉnh nửa mê, nàng lơ mơ hỏi.

Tần Giang Nguyệt xoay người, nắm tay nàng, kéo nàng vào lòng.

“Đương nhiên là ta sẽ đi.” Hắn hiển nhiên nói: “Ta sẽ cổ vũ cho nàng, đánh trống hò reo.”

Tiết Ninh vốn sắp ngủ, nghe câu này không khỏi bật cười, mở mắt nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh: “Không tưởng tượng được chàng làm những việc này sẽ như thế nào.”

Nàng rùng mình: “Không được, quá rợn người, chàng vẫn là thôi đi, chàng chỉ cần xuất hiện ở đó, để ta có thể nhìn thấy chàng là đủ rồi.”

Tần Giang Nguyệt hôn nhẹ lên trán nàng: “Được.” Nói xong, lại ngừng một chút mới hỏi: “Còn ngủ không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-258.html.]

Trời còn sớm, vẫn có thể ngủ, Tiết Ninh vừa định trả lời đã cảm thấy tay hắn đặt lên eo nàng, nhẹ nhàng xoa, đầy ý tứ.

Tiết Ninh: “... Ngày mai ta còn phải đấu pháp.”

Tần Giang Nguyệt nghiêm túc gật đầu, chăm chú nhìn nàng nói: “Ta vốn không định làm gì.”

Vốn… Vậy là bây giờ đổi ý rồi.

Tiết Ninh đỏ mặt bắt đầu hỏi: “Vậy, vậy tại sao chàng lại nghĩ tới rồi?”

Tần Giang Nguyệt bất ngờ l.i.ế.m môi.

Tim Tiết Ninh như ngừng đập, đầu óc quay cuồng.

“Ta chỉ đột nhiên nghĩ, không thể việc gì cũng để nàng tự lo, nếu như vậy, ta làm phu quân của nàng thì có ích gì?”

Tiết Ninh ngẩn ra, vội nói: “Hôm nay chàng giải tỏa cho ta đã rất quan trọng, sao lại không có ích?”

Tần Giang Nguyệt phủ định: “Chuyện đó ai cũng có thể làm, không nhất thiết phải là ta, ta nghĩ đến một việc chỉ ta mới có thể làm.”

Tiết Ninh muốn nói, chuyện đó không phải ai cũng làm được.

Vì không phải ai cũng có thể nghĩ đến mức độ của hắn, lại có thể nói ra khiến nàng cảm thấy lòng nhẹ nhàng, thoáng đãng.

Nàng tò mò: “Chàng nghĩ đến việc gì?”

Tần Giang Nguyệt ngồi dậy, chống tay hai bên người nàng, cúi xuống hôn mi mắt nàng, dịu dàng nói: “Sức mạnh mà Trường Thánh ban cho Mộ Văn không đáng tin, nhưng ta có thể cho nàng sức mạnh đáng tin cậy.”

Giọng hắn càng thêm khàn, khẽ nói bên tai nàng: “Trước đây chúng ta ở bên nhau chỉ là tình cảm quấn quýt, chưa từng thử qua song tu. Trước kia ta sợ nàng không thể hóa giải thuần dương chi lực của ta, nhưng ta đột nhiên nghĩ, ngoài song tu, trong pháp môn tu chân, còn có một phương pháp thích hợp hơn với chênh lệch hiện tại của chúng ta.”

Cả người Tiết Ninh đều nóng lên, thở hổn hển: “Phương pháp… Phương pháp gì?”

Giọng Tần Giang Nguyệt rất nhẹ nhưng từng chữ rõ ràng: “Hấp thụ ta đi, nàng có thể tiêu hóa bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, đến khi không chịu đựng nổi nữa. Phu nhân có một đêm để hấp thụ ta, ta nguyện làm lò đỉnh cho phu nhân, vì phu nhân mà cống hiến.”

Tiết Ninh không ngờ trong mơ mà cũng không nghĩ tới, có một ngày mình sẽ bị người ta ép buộc, cầu xin nàng hấp thụ.

Người đó lại chính là Tần Giang Nguyệt.

Nhớ lại trong ký ức ở Hoang Vũ, kiếm tiên cao quý lạnh lùng, thánh khiết không thể xâm phạm, ban đầu ngay cả nói chuyện với nàng cũng lười biếng, giờ đây lại tóc xõa rối bời, không mảnh vải che thân, dâng hiến thân thể thần thánh của mình, cầu xin nàng hấp thụ.

Tiết Ninh gần như không thở nổi.

Nàng thở dốc, n.g.ự.c phập phồng, tay nâng lên rồi lại hạ xuống, cảm thấy người trước mắt thật sự là một củ khoai nóng bỏng tay, chỉ cần chạm vào một chút, sợ rằng sẽ bị đối phương coi là đồng ý.

Lý trí chênh vênh, Tiết Ninh chỉ có thể quay đi, cố gắng không nhìn tư thế quyến rũ của hắn.

“Không được.” Nàng nghiến răng nói: “Trong cơ thể ta vẫn còn ma khí, nếu làm vậy, không kiểm soát được thì sao…”

Tần Giang Nguyệt cho rằng lo lắng của nàng thực sự không cần thiết.

“Một đêm thôi, ta vẫn có chút thiên tư, sẽ không bị nàng hút cạn.”

Cứu mạng, nghe toàn là lời lẽ táo bạo thế này!

“Chàng thật là Tần Giang Nguyệt sao! Có phải chàng bị ai nhập vào rồi không!”

Tiết Ninh vòng tay qua cổ hắn, kéo hắn cúi xuống, hắn phải dùng sức, nếu không cả người đè xuống, nàng thật sự không thở nổi.

Lúc bình thường, chắc chắn Tần Giang Nguyệt sẽ giải thích cẩn thận rằng hắn chính là hắn, không ai có bản lĩnh đoạt xác hắn.

Nhưng bây giờ thì khác.

Lông mi của Tần Giang Nguyệt rất dài, hai người chạm mũi vào nhau, lông mi cũng quấn quýt.

Tiết Ninh ngứa ngáy không chịu được, buộc phải buông cổ hắn ra, nhưng Tần Giang Nguyệt không rời đi, ngược lại còn tiến thêm một bước, áp môi lên nàng, nói câu gì đó mơ hồ khiến Tiết Ninh suýt nữa ngất đi.

Hắn nói: “Ta có bị ai nhập vào không, nàng thử xem sẽ biết.”

“Ta là như thế nào, nàng rõ nhất. Thế gian này không có người thứ hai hiểu rõ ta như nàng, biết từng tấc trên thân thể ta như thế nào, thần hồn linh phủ ra sao.”

Loading...