Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 260

Cập nhật lúc: 2025-04-25 22:54:12
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mọi người tự giác nhường đường cho nàng, để nàng có thể thuận lợi bước lên đấu trường, Mộ Văn vốn tâm như nước lặng nhưng Tiết Ninh càng đến gần, nàng ta càng kích động, bước chân không ngừng lùi lại.

Tiết Ninh nhận ra sự thay đổi của nàng ta, cũng hiểu rằng không chỉ mình nàng băn khoăn về trận đấu này.

Nàng lo lắng mình sẽ thua, sợ hậu quả sẽ xảy ra, Mộ Văn cũng vậy.

Tiết Ninh đứng vững trên đấu trường, không tiến lên nữa, cuối cùng Mộ Văn cũng dừng bước lùi lại.

“Chính nàng ta muốn đấu pháp với A Ninh, rõ ràng đã có cơ duyên tu vi cao hơn một đại cảnh giới, bây giờ còn giả vờ sợ hãi làm gì?”

Ngân Tâm và em trai ở ngay sau Tiết Ninh, nói không giảm âm lượng, Tiết Ninh nghe rõ, Mộ Văn cũng nghe rõ.

“Không phải muốn lấy lùi làm tiến, tạo ra hiệu ứng nổi bật chăng?” Ngân Tâm đẩy em trai bên cạnh: “Đệ nghĩ sao?”

Ánh mắt Ngân Phong luôn nhìn Tiết Ninh, hoàn toàn không rời, dù chỉ thấy được bóng lưng.

Hắn ta có chút mất hồn, trả lời câu hỏi của tỷ tỷ cũng không đúng chủ đề: “A Ninh nhất định sẽ thắng.”

Ngân Tâm nhìn hắn ta mà cười khổ và bất lực, thở dài: “Dù sao thì... A Ninh nhất định sẽ thắng!”

Những người có mặt, không nhiều người không thấy Mộ Văn có tu vi cao hơn Tiết Ninh nhiều, nhưng dường như họ vẫn mong Tiết Ninh thắng.

Đối với vị đã sống sót từ Ma Vực, thậm chí thoát khỏi ma hóa, giúp họ chữa thương, họ đã hoàn toàn tin tưởng và tôn trọng.

Mộ Văn trước đây cũng đã từng được như vậy.

Giờ nhìn tất cả những điều đó thuộc về người khác, nàng ta càng rõ ràng biết mình đã mất gì, còn người khác đã từng ở tình cảnh như thế nào.

Nực cười thay, đi một chuyến qua ma quật, nàng ta thực sự học được cách đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, cảm thông.

Cuối cùng.

Đám đông ồn ào đột nhiên im lặng, vì người cuối cùng đến xem đấu pháp đã tới.

Cuộc đấu pháp hôm nay quá nổi bật, không chỉ các đệ tử đều đến xem, các trưởng lão thủ tọa cũng đều có mặt.

Tất nhiên họ sẽ không chen chúc với đệ tử hậu bối, trên đạo trường cũng không có chỗ ngồi riêng cho họ, chỉ có thể đứng xa một chút, hai ba người tụ lại, tìm một góc cây thích hợp để quan sát.

Tần Giang Nguyệt không giống họ.

Hắn không quan tâm hình tượng hay địa vị, để Tiết Ninh có thể yên tâm, hắn đến và đi thẳng tới gần đấu trường nhất, mọi người đều căng thẳng nhường đường, cuối cùng hắn chọn chỗ của Ngân Tâm và Ngân Phong.

“Xin nhường một chút.”

Hắn mặt không biểu cảm nhưng lời nói lịch sự, Ngân Tâm lập tức kéo Ngân Phong đang đứng ngẩn người ra.

“Cảm ơn.” Hắn chân thành cảm ơn: “Sẽ gửi tặng lễ vật sau.”

Lễ vật của kiếm tiên, chắc chắn là thứ tuyệt vời, mọi người hối hận vì sao người được chọn không phải mình.

Hắn làm lớn chuyện như vậy, sao Tiết Ninh không biết, nàng đã quay lại, ngồi xổm bên đấu trường nhìn hắn.

“... Cũng không cần đến gần như vậy.” Tiết Ninh khó nói, mặt hơi đỏ: “Gần thế này, nếu ta thua, chẳng phải sẽ xấu hổ trước mặt chàng sao.”

“Đừng nói bậy.” Tần Giang Nguyệt chỉnh lại: “Gì mà xấu hổ? Nàng mãi mãi sẽ không như vậy.”

Tiết Ninh im lặng, Tần Giang Nguyệt chưa nói hết: “Ta ở gần, nếu có bất ngờ cũng dễ xử lý.”

Tiết Ninh tỉnh táo lại, như vậy cũng tốt, nàng gật đầu, cuối cùng nhìn hắn một cái rồi quay lại đối diện với đối thủ.

Đến giờ Ngọ, đấu pháp sắp bắt đầu.

Tần Giang Nguyệt dưới đài, chậm rãi bấm tay kết ấn, mở ra kết giới bao quanh những người đấu pháp.

Người ngoài nghĩ rằng là để bảo vệ họ, tránh bị đấu pháp ảnh hưởng nhưng Tần Giang Nguyệt thực sự ngăn cản người ngoài tham gia vào bên trong.

Hắn không lo lắng về cuộc đấu pháp của Tiết Ninh, chỉ sợ Trường Thánh có hành động khác, lập xong kết giới là chăm chú nhìn hai người trên đài.

Ngân Tâm đứng không xa lắm, dũng cảm nhìn kiếm tiên, hoặc là trực giác của đệ tử Hợp Hoan Tông, ánh mắt không tự chủ mà nhìn lên cổ áo của Tần Giang Nguyệt.

Cổ dài trắng mịn với dấu cắn và vết hôn trên yết hầu, nàng ấy chỉ cần nhìn một cái là thấy rõ, khắc sâu vào trí nhớ, không thể quên được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-260.html.]

“...”

Thế giới thật khác biệt!

Nha đầu Tiết Ninh này đã hưởng thụ tốt như vậy, không sợ mất mạng sao!

Tiết Ninh đứng trên đấu trường, trong chiếc túi vải nhỏ đeo bên hông đã đầy ắp, lúc này nàng đã hoàn toàn không còn lo lắng, tâm thái bình hòa.

Mặc dù nhìn từ tu vi, nàng không phải là đối thủ nhưng nàng cũng đã có phương pháp đối phó mới.

Người khác không thể thấy được ma khí trên người Mộ Văn nhưng Tiết Ninh thì có thể, đối phó với ma, nàng không chỉ đơn thuần dùng pháp thuật, nàng còn có thể dùng sức mạnh thanh tẩy hoặc dùng tàn khí trong túi vải nhỏ.

Tàn khí so với linh lực có tác dụng lớn hơn đối với Ma tộc, Tần Giang Nguyệt đã huấn luyện nàng vài ngày, mặc dù tối qua không thu thập được hắn, khụ khụ, nhưng hôm nay cũng đủ dùng rồi.

Phải có tự tin vào bản thân.

Phải tin rằng con người sinh ra trên đời, dù có ngàn vạn khó khăn nguy hiểm, cuối cùng tà không thắng chính.

Mộ Văn giơ tay làm lễ chào Tiết Ninh, Tiết Ninh cũng đáp lại một lễ, điều này đại diện cho việc đấu pháp giữa hai người chính thức bắt đầu.

Mộ Văn là kiếm tu nhưng hôm nay pháp khí nàng ta sử dụng không phải là thanh kiếm bản mệnh.

Thanh kiếm trong tay nàng ta có toàn thân đen tuyền, cổ kính băng lãnh, không phù hợp với khí chất của nàng ta chút nào.

Tiết Ninh nhìn thấy, cảm thấy nếu Trường Thánh không phải là Ma thần mà là kiếm tu, chắc hẳn sẽ dùng một thanh kiếm như thế này.

“Không lấy pháp khí của ngươi sao?” Môi của Mộ Văn khô khốc, giọng khàn khàn hỏi một câu.

Tiết Ninh lắc đầu: “Không cần.”

Hôm nay không cần sử dụng Ngọc Cốt Chi Hoa.

Nàng có một trực giác, thanh kiếm đen trong tay Mộ Văn kia đối chiếu với Ngọc Cốt Chi Hoa.

Nếu hai bên đối đầu, Ngọc Cốt Chi Hoa có thể sẽ bị đánh vỡ.

Dù sao nó chỉ là kiếm cốt thiên sinh của một phàm tu, không phải là thần cốt.

... Thần cốt.

Tiết Ninh híp mắt lại, vừa bày ra tư thế bắt đầu vừa suy nghĩ, lưỡi kiếm đen kia không hẳn là mượt mà, thật sự có chút giống xương.

- Không thể nào.

Không thể thật sự là xương được chứ?

Điều này tính sao đây?

Vân Mộng Hạ Vũ

Tần Giang Nguyệt cho nàng kiếm cốt của hắn khi còn là phàm tu, Ma thần lại cho Mộ Văn thần cốt của hắn ta?

Đánh vỡ pháp khí của nàng, cướp đoạt sức mạnh của nàng rồi để người đáng ghét đánh bại nàng, từng bước một, đấu nhau không khoan nhượng, không biết còn tưởng nàng là nhân vật chính trong truyện.

“Trong đấu pháp ở tiên phủ có quy định, một trận đấu chỉ có thể dùng một loại pháp khí, không thể dùng ám khí, đây là pháp khí ta sẽ dùng hôm nay.”

Tiết Ninh vỗ vỗ chiếc túi vải nhỏ đeo chéo trên người, thấy Mộ Văn lộ vẻ bối rối.

“… Đó là pháp khí của ngươi?” Một... cái túi vải?

“Lấy ra đi.” Mộ Văn nói: “Pháp khí của ngươi đựng ở bên trong?”

Tiết Ninh suy nghĩ một chút, hiểu như vậy cũng không sai, vì thế lắc đầu rồi lại gật đầu, tung người lên nói: “Sẽ mở ra, nhưng không phải bây giờ, ra tay đi.”

Nếu có thể không dùng tàn khí, nàng vẫn không muốn dùng.

Dù sao Mộ Văn được Ma thần ưu ái, được đối phương chỉ thị đến đánh trận này với mình, việc lộ ra tàn khí là lộ ra một lá bài tẩy.

Sức mạnh thanh tẩy đã không thể giấu diếm, nàng đã nhiều lần sử dụng trong cuộc chiến với ma khí, nhưng nếu có thể giữ bí mật về tàn khí, vẫn đợi khi sử dụng thuần thục hơn mới lộ ra.

Hơn nữa...

Tiết Ninh nhiều lần tránh né kiếm phong của Mộ Văn, tốc độ của nàng ta quá nhanh, không phải là nàng của trước kia có thể so sánh, Tần Bạch Tiêu đứng đây cũng chưa chắc là đối thủ.

Loading...