Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 268
Cập nhật lúc: 2025-04-25 22:54:33
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiết Ninh với vẻ mặt bối rối, tìm lại giọng khàn khàn vì lạnh cóng, mơ hồ hỏi: “Sao lại cứu ta?”
Như nhận ra Tiết Ninh không có ý định làm hại hoặc sợ hãi mình, dây leo nhỏ từ từ ló ra.
Rõ ràng chỉ là một sợi dây leo mỏng, không có mắt cũng không có miệng, càng không có biểu cảm gì nhưng Tiết Ninh như hiểu được ý nó.
Có phải vì nàng là mộc linh căn nên có một loại cảm giác kỳ lạ với thực vật có linh tính không?
Nàng như nghe thấy nó nói không biết.
Không biết sao?
Trong tình cảnh tồi tệ như vậy, một Nhân tộc xuất hiện ở đó, nó phải trốn đi, nếu không trốn cũng phải giả chết, ít nhất đừng rước họa vào thân, nhưng nó không làm vậy.
Nó cứu nàng, cho nàng nơi ấm áp để nghỉ ngơi.
Tiết Ninh từ từ bò về phía dây leo nhỏ, nàng không muốn nghĩ vậy nhưng không thể không so sánh nó với người đã khuất.
Nơi này chật hẹp, chỉ đủ chỗ cho một người, dây leo nhỏ có linh lực thấp, rõ ràng mới sinh ra không lâu, cũng không thể duy trì nơi này quá lâu.
“Cảm ơn mi đã cứu ta, ta đã khỏe, phải đi rồi. Ta còn việc phải làm, nếu ta sống sót, sẽ quay lại thăm mi, dâng lễ tạ ơn.”
Thời gian không đợi người, nàng đứng dậy quay lưng với dây leo: “Xin mở cửa, ta phải đi rồi.”
Nhưng cửa ngôi nhà nhỏ không mở, Tiết Ninh chờ một lúc vẫn không thấy.
Nàng do dự quay lại, nhìn thấy dây leo nhỏ từ từ bò lên áo nàng.
Nàng ngây ngẩn nhìn dây leo nhảy lên một chút rồi tiếp tục bò lên, theo vai xuống cánh tay, dừng lại ở cổ tay nàng, như một chiếc vòng tay bằng gỗ.
“Mi muốn đi cùng ta?” Tiết Ninh không chắc chắn nói.
Dây leo không cử động, ý rõ ràng là muốn đi cùng.
Tiết Ninh lập tức từ chối: “Không được, việc ta làm rất nguy hiểm, mi không thể đi cùng ta, mi trốn ở đây đi, bất kể có chuyện gì cũng đừng ra ngoài.”
Nàng cố gắng kéo dây leo ra nhưng nó không mở.
Nó có linh lực, Tiết Ninh không có, nó không muốn buông nàng thì không kéo ra được.
Tiết Ninh dần cau mặt, vẻ mặt tức giận: “Không được đi theo ta, xuống ngay.”
Dây leo vẫn không nhúc nhích, Tiết Ninh lớn tiếng nói: “Nếu mi làm vậy, không phải là kết duyên mà là kết thù.”
Dây leo mới cử động, như thể do dự.
Tiết Ninh nhân cơ hội kéo nó xuống ném xa, lớn tiếng nói: “Đừng theo ta!”
Nói xong định bước ra, dây leo không muốn nàng bị thương, đành mở cửa cho nàng.
Lại từ nơi ấm áp bước vào băng tuyết, Tiết Ninh run lên dữ dội.
Nàng không ngừng thở ra khí trắng, không dám giảm tốc độ, cúi đầu chạy về phía trước, đường đi bị tuyết phủ lại nhưng tuyết ở đây ít hơn trên đỉnh núi nhiều.
Tiết Ninh không khó định hướng, cung điện băng khổng lồ ở đó, muốn không tìm thấy cũng khó.
Nàng đi trong tuyết, phải không ngừng nâng cao chân để nhanh hơn, không để mất nhiệt, thỉnh thoảng còn nhảy chạy, từ xa trông như một con thỏ tuyết.
Khi cuối cùng nàng cũng trở lại chỗ cung điện băng, thấy Ma thần đứng bên ngoài không biết đã bao lâu.
Hắn ta gần như bị tuyết phủ, như đã c.h.ế.t từ lâu.
Nhưng sừng hắn ta vẫn phát sáng, chứng tỏ hắn ta vẫn sống.
Đúng vậy, Thiên Chiếu Thần Thể sao có thể dễ dàng bị đông c.h.ế.t được?
Thấy Tiết Ninh, hắn ta như tuyết yêu tỉnh lại, tuyết rơi xuống, Ma thần chạy đến trước nàng, chặt chẽ nắm lấy vai nàng, mắt tím nhìn chằm chằm vào nàng, như muốn xác định con thỏ tuyết từ dưới núi lên có phải là nàng không.
“Thật là vô dụng.” Hắn ta nói lời khó nghe: “Chưa thoát ra sao? Ta tưởng ngươi biến mất là đã ra khỏi kiếm, thật là thất vọng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-268.html.]
Hắn ta từ từ quan sát tình trạng của nàng, nhiệt độ cơ thể, sắc mặt, mọi thứ bình thường.
Hắn ta kéo nàng vào trong cung điện băng ít lạnh hơn, cả hai cùng vì nhiệt độ tăng lên mà trạng thái khá hơn nhiều.
Tiết Ninh dùng những tấm thảm lông trên sàn che mình, dần lấy lại nhiệt độ đã mất.
Trường Thánh chỉ đứng nhìn, trong góc nàng không thấy, miệng hắn ta kéo lên rồi lại hạ xuống.
Hắn ta biết nàng rất khả nghi, có lẽ đã gặp chuyện gì, thậm chí có thể tìm ra cách đối phó hắn ta.
Dù sao đây là Thiên Sơn, nơi mang tên trời, mọi thứ đều có thể.
Nhưng có sao đâu.
Con thỏ này không bị dã thú bắt đi, sống sót trở về là tốt.
***
Cung điện băng rất lớn, đúng như Tiết Ninh đoán, là nơi Trường Thánh xây cho Xa Bỉ Thi.
Dù Xa Bỉ Thi là thần thú của Ma thần, nó thực ra không quen sống ở Ma Vực, vì vậy khi thắng trận chiến Thần Ma rồi ngủ đông, hắn ta luôn sống cùng Xa Bỉ Thi ở đây.
Xa Bỉ Thi xuất thân từ Thiên Sơn, Trường Thánh cũng từng gặp nguy cơ lớn nhất đời ở Thiên Sơn.
Khi trở thành người chiến thắng, hắn ta muốn hủy nơi này, hủy đi nơi chứng kiến lúc hắn ta yếu đuối và thảm hại nhất, đã bắt đầu hành động nhưng lại từ bỏ vì tiếng kêu buồn bã của Xa Bỉ Thi, sau đó đưa nơi này vào thần phủ của mình.
Để thúc đẩy Mộ Văn đánh bại Tiết Ninh, hắn ta bắt chước Tần Giang Nguyệt lấy kiếm cốt hóa thân làm pháp khí cho Tiết Ninh, cũng rút xương ma của mình làm kiếm cho Mộ Văn. Xương ma liên kết với thần hồn của hắn ta, có thể mang lại sức mạnh vô tận cho Mộ Văn, cũng để chứng minh xương của hắn ta mạnh hơn kiếm của Hóa Kiếm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn ta đã dồn hết tâm huyết nhưng kết quả không như ý.
... Cũng không phải hoàn toàn không như ý.
Trường Thánh ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong cung điện băng, nhìn Tiết Ninh quấn trong chăn lông.
Những lông trắng bao quanh cổ nàng, làm cho gương mặt nàng thêm sinh động và xinh đẹp.
Vết lạnh cóng của nàng đã lành, nhiệt độ hồi phục, mũi và mắt đều đỏ lên.
Đôi môi do bị cắn cũng đỏ một cách không bình thường.
Có lẽ không hoàn toàn không như ý.
Trường Thánh lại nghĩ đến câu nói này.
Hắn ta đứng dậy, bước từng bước đến trước Tiết Ninh, nhìn nàng ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Đã trở lại, chắc chắn vẫn muốn biết điểm yếu của ta ở đâu, sao cứ ngồi đây không động đậy.”
Tiết Ninh không nói gì, Trường Thánh đi quanh nàng một vòng. Tiếp tục nói: “Ngươi không có vẻ gì là vội vàng, chẳng lẽ thực sự động lòng, muốn ở lại cả đời...”
“Ngươi đã thay đổi thời gian phong tỏa thành vô thời hạn, đương nhiên ta không cần gấp gáp như ban đầu.” Tiết Ninh không muốn nghe hắn ta nói giả bộ ám muội, lạnh lùng nói: “Dù sao nhịn sự ghê tởm và chán ghét để tự thuyết phục mình gần ngươi cũng là việc rất khó khăn.”
Trường Thánh cao hơn hai mét, tóc dài chạm gần đến bắp chân.
Hắn ta di chuyển, tóc bay quanh, tà áo đen lướt qua vai nàng, Tiết Ninh nhăn mày tránh sang một bên, thực sự như lời nàng nói, cảm thấy ghê tởm và chán ghét hắn ta.
Trường Thánh đột nhiên ngồi xổm xuống, nắm chặt cằm Tiết Ninh, mạnh hơn nhiều so với lúc nàng nắm cằm hắn ta.
Tiết Ninh đau đến nhíu mày nhưng cắn răng không kêu một tiếng nào.
Ma thần thấy vậy, ánh mắt càng khó lường, nhưng Tiết Ninh như thấy trong mắt hắn ta có sự không cam tâm.
“Ngươi thực sự muốn biết điểm yếu của Thiên Chiếu Thần Thể thì nên nói chuyện với ta đàng hoàng, liên tục chọc giận ta chỉ khiến mọi việc rối tung mà thôi.”
Tiết Ninh bị ép đối diện hắn ta, bình tĩnh nói: “Bảo ta giả vờ thân thiện với ngươi, thà g.i.ế.c ta còn hơn. Hơn nữa, dù ta có muốn, ngươi có thật sự vì ta hòa nhã mà nói cho ta biết điểm yếu của ngươi sao? Ma thần dễ đối phó vậy sao?”
Trường Thánh cười, nhẹ nhàng như nước: “Ta là vậy.”
Tiết Ninh ngây người.
“Thừa nhận điều này không có gì xấu hổ, dù sao trước có Hóa Kiếm làm gương, ta vì ngươi mà thần hồn điên đảo, mất trí thì có gì khó thừa nhận?”