Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 280

Cập nhật lúc: 2025-04-25 22:55:26
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiết Ninh chậm rãi cúi đầu xuống, Tần Giang Nguyệt nhân lúc này giúp nàng chỉnh lại tóc.

Hắn vừa nâng những lọn tóc thừa vừa nói: “Khi đó ta nghĩ mình chắc chắn sẽ chết, biết không thể làm lỡ nàng, không có tư cách thích một ai nên nghĩ nếu có thể là người duy nhất chải tóc cho nàng đã là tốt lắm rồi.”

“Khi đó ta muốn nàng sớm học cách tự chải tóc, không muốn có người thứ hai chạm vào tóc nàng.”

Tiết Ninh nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, mỗi khi hắn nói một câu, nàng lại siết c.h.ặ.t t.a.y hơn.

Cuối cùng Tần Giang Nguyệt nhận ra, nắm lấy tay nàng từ từ gỡ ra.

“Ta nhắc lại chuyện này không phải để nàng tự làm khó mình.” Giọng Tần Giang Nguyệt nhẹ nhàng hơn, hắn ngần ngại một chút, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên má nàng, nụ hôn này thành công làm nàng đỏ mặt, cảm xúc dần dần khôi phục.

“Chỉ là hôm nay cuối cùng ta có thể không lo lắng mà nói với nàng những lời này.”

“Không còn gì có thể đe dọa chúng ta nữa.”

“Ta tặng nàng cái lược này, từ nay về sau, kiếp này kiếp khác ta sẽ chải tóc cho nàng, nàng nhận lấy nó, được không?”

Được không?

Giọng nói dịu dàng, chân thành, tràn đầy tình cảm.

Tiết Ninh cảm thấy lòng như mật ngọt, không ngừng gật đầu.

“Được, sao lại không được?”

Nàng cảm động, cảm xúc ngọt ngào trào dâng, không kìm chế được ôm chặt hắn, hôn lên môi hắn.

Nụ hôn này mãnh liệt và nồng nhiệt, Tần Giang Nguyệt lùi lại từng bước, tựa vào cửa điện của Tiên Các.

Cửa va vào tường vang lên một tiếng “bang” làm đầu óc Tần Giang Nguyệt đang rối loạn tỉnh lại trong chốc lát.

“... Còn một chuyện nữa.” Hắn khẽ quay đầu, thở gấp nói: “Ta cảm nhận được nàng tỉnh, vội vàng trở về gặp nàng, còn một nơi chưa đi, nàng cùng ta đi.”

Tiết Ninh cũng tỉnh táo lại, nhớ đến hắn đã nói lúc đầu về một nơi cần đi, cố gắng bình tĩnh lại, mặt đỏ gật đầu.

Tần Giang Nguyệt dặn Tiểu Quy trông nhà rồi dẫn Tiết Ninh rời đi, Tiểu Quy mở to mắt nhìn hai người tay trong tay rời đi, thật là một cặp đôi thần tiên!

Nó buồn bã ở lại cửa, đúng nghĩa là rùa trông nhà, khi Ngân Tâm đến tìm Tiết Ninh, vừa hay thấy nó ngơ ngẩn.

Vì Tiết Ninh không có ở đó, Tần Giang Nguyệt cũng không để ý Tiên Các thế nào, Tiểu Quy đủ để trông coi nơi này, Ngân Tâm đến cũng không bị đuổi.

“Thần Quy đại nhân?” Nàng ấy khẽ gọi, gọi về ý thức của Tiểu Quy.

“Là Ngân Tâm Đạo quân.” Tiểu Quy bò tới trước: “Ngươi đến rồi?”

Ngân Tâm cười gật đầu: “Ta không phải lần đầu đến, nhưng lần đầu không bị kết giới đuổi ra.”

“Tất nhiên rồi.” Tiểu Quy chậm rãi nói: “Vì A Ninh không có ở đây, Tiên tôn cũng không, chỉ có ta, tất nhiên ngươi không bị đuổi.”

Ngân Tâm có chút thất vọng: “A Ninh không có đây sao?”

Tiểu Quy cũng biết nàng ấy lo lắng cho Tiết Ninh mới nhiều lần đến đây.

“Đạo quân yên tâm.” Tiểu Quy nói nhẹ nhàng: “A Ninh tốt lắm, nếu không phải Tiên tôn vội vàng có việc dẫn nàng đi, lúc này hẳn đã nói chuyện với ngươi rồi.”

Tiểu Quy là linh thú khế ước của Tiết Ninh, dù Tần Giang Nguyệt không đáng tin, lời của nó vẫn có thể tin tưởng.

“Vậy thì ta hoàn toàn yên tâm rồi.” Ngân Tâm thở phào nhẹ nhõm: “Dù sao A Ninh không sao là tốt. Nếu nàng rảnh, ngươi gọi nàng đến tìm ta, ta còn nợ nàng một bữa rượu.”

Ngừng một chút, Ngân Tâm nói: “Ta không biết nguồn tin của mình có chính xác không, nhưng hình như Ma thần đã... chết?”

Tiểu Quy ngạc nhiên nhìn: “Sao ngươi lại biết nhanh thế? Nếu nguồn tin của ngươi không chính xác thì không có nguồn tin nào chính xác hơn!”

Câu nói thẳng thắn này xác nhận Ma thần thực sự đã chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-280.html.]

Ngân Tâm nghĩ đến người tình mới tìm được trong Tiên phủ, đó là sư đệ tốt của Tần Bạch Tiêu, tin tức có thể không chính xác sao?

Khi Tần Bạch Tiêu trở về, tin tức về cái c.h.ế.t của Xa Bỉ Thi và kiếm tiên g.i.ế.c Ma thần đã lan rộng, Ngân Tâm biết đầu tiên nhưng không phải là người duy nhất biết.

Tin tức này hầu như tất cả đệ tử tiên môn đều biết, các đạo quân chân quân có tu vi cao cũng cảm nhận rõ ma khí trong Lục giới đang nhanh chóng tiêu tán, nhân gian trước kia linh khí ít ỏi, giờ dần dần trở nên phong phú.

Từ xưa, chính tà không thể chung sống, chính thịnh thì tà suy, tà thịnh thì chính suy, bây giờ Ma thần thực sự đã chết, những người này thực sự chứng kiến lịch sử.

Ai cũng muốn gặp kiếm tiên g.i.ế.c Ma thần, có lẽ kiếm tiên sẽ đích thân tuyên bố chuyện này, loan báo khắp nơi làm nức lòng người.

Nhưng không, Tần Giang Nguyệt không những không tuyên bố mà còn biến mất.

Lúc này, hắn đang cùng Tiết Ninh đứng bên cạnh Vạn Ma Uyên.

Trên đường đến đây, Tiết Ninh mới cảm thấy vui mừng.

Ai mà hiểu, ngủ một giấc dậy đã đến hồi kết, thế này thật là... có thể trốn việc, thật là tuyệt!

Khi thấy Vạn Ma Uyên bị đóng băng ngàn dặm, nàng lại cười khổ.

Sao nói, vội vã dẫn nàng đến đây, chẳng lẽ là muốn làm thêm giờ cùng nhau?

Tần Giang Nguyệt không muốn đưa Tiết Ninh đến đây.

Nhưng nàng tỉnh dậy sớm, sợ nàng không tìm thấy mình sẽ lo lắng thất vọng, hắn buộc phải trở về nhanh chóng, hơn nữa...

Tần Giang Nguyệt nghiêng người, nhìn vẻ mặt có chút đờ đẫn của Tiết Ninh, nhẹ giọng nói: “Để giải quyết vấn đề ở đây, e rằng phải làm phiền nàng một chút.”

Thật sự là làm thêm giờ.

Tiết Ninh đã nghỉ ngơi đủ, cũng không quá ngại làm thêm giờ, vừa định đồng ý thì bị Tần Giang Nguyệt ôm lấy.

Giọng hắn vang bên tai, mang theo lời xin lỗi dịu dàng: “Nàng mới vừa hồi phục, lại phải để nàng mệt nhọc, là ta vô dụng.”

Gần đây hắn cứ lặp lại câu này.

Tiết Ninh dùng tay ôm lấy mặt hắn, nhìn kỹ vào mắt hắn: “Chàng bị đoạt hồn rồi à? Trước đây chàng rất tự tin mà!”

Nàng khoác tay hắn, bước vào sâu hơn trong Vạn Ma Uyên, gần như một chân đã lơ lửng bên bờ.

“Chàng cần ta giúp, chắc chắn là vì ma khí ở đây không thể thanh tẩy nhanh chóng, đêm dài lắm mộng, kéo dài thời gian có thể cho Ma thần cơ hội hồi sinh ma chủng. Ta có thể giúp, cũng coi như hoàn thành nhân quả của ta.”

Tiết Ninh bây giờ rất hiểu cái gọi là “nhân quả” trong tu đạo.

“Trong Thiên Sơn, đó là nhân của ta với Ma thần, bây giờ phải đích thân thu quả của mình.”

Nàng tinh thần sảng khoái, không thấy mệt mỏi, cũng không thấy phiền chán: “Chàng để lại phần đơn giản nhất cho ta giải quyết đã là dụng tâm khổ tứ, sao có thể nói là vô dụng được? Không được nói mình như vậy nữa, nói nhiều sẽ biến thành ngốc thật đấy.”

Dù ngốc nghếch đáng yêu cũng rất dễ thương, nhưng Tần Giang Nguyệt trở nên ngốc nghếch... khó mà tưởng tượng nổi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hắn vẫn nên thông minh một chút thì hơn.

Trong một gia đình không cần hai người thông minh, nàng dạo này thực sự quá mệt, rất muốn hoàn toàn nằm yên, để hắn dùng đầu óc thay nàng.

“Chúng ta bắt đầu thế nào? Ta làm luôn chứ?”

Tiết Ninh nghiêng đầu hỏi, chiếc lược gỗ trên tóc phản chiếu ánh sáng u ám trong Vạn Ma Uyên.

Rất đẹp, mang một vẻ giản dị nhưng trầm lắng, an tĩnh, dịu dàng.

Tần Giang Nguyệt đã gặp rất ít nữ tu, qua bao lần luân hồi chuyển thế, số nữ tử mà hắn gặp cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Có thể hắn gặp nhiều nữ tử nhưng số người thực sự in sâu trong trí nhớ rất ít.

Trong số các nữ tu, hắn chưa từng thấy ai mang lược làm trang sức trên tóc, Tiết Ninh là người đầu tiên và chắc chắn là người phù hợp nhất.

Nghĩ đến chiếc lược là nửa thân của mình hóa thành, nửa thân của mình kết hợp hoàn hảo với nàng, trở thành chiếc lược tự nhiên tương xứng, Tần Giang Nguyệt cảm thấy trong lòng chấn động, kiếm ý lan tỏa khắp bốn phương, quay lại phía sau Tiết Ninh, chuẩn bị làm nam nhân phía sau nàng.

Loading...