“Không cần, ngày mai hãy .”
Nghĩ cũng chỉ là một đêm, Tiết Ninh phản đối, tự tắm.
Tần Giang Nguyệt ghế sofa trong phòng khách, yên lặng chờ cô .
Tình cờ gương thấy chiều cao và ngoại hình của , thật lạ, tại là dáng vẻ lớn mà là hình đứa trẻ .
cũng . Nếu là dáng vẻ lớn, Tiết Ninh thể quản , thể còn coi là kẻ biến thái mà cô .
Vân Mộng Hạ Vũ
Cửa phòng tắm mở, Tiết Ninh mặc váy ngủ, tóc ướt .
Tần Giang Nguyệt nhíu mày ngay lập tức.
Dường như hiểu tại lúc đầu gặp Tiết Ninh, cô luôn quan tâm đến cách ăn mặc của .
Thực thế giới mà cô sống, ăn mặc mỏng manh như , tóc ướt mặt ngoài cũng gì sai.
Tần Giang Nguyệt kiềm chế lâu mới nuốt lời định bụng.
Tiết Ninh thấy .
“Sao ?”
Cô lau tóc dài hỏi .
Tần Giang Nguyệt cô, rằng một thời gian cô sẽ rời khỏi đây để đến thế giới của .
Cô bao giờ chi tiết về cách đến đó nhưng Tần Giang Nguyệt thể đoán phần nào.
Xuyên qua thời gian, loạn nhập thế giới, ngoài mấy cách.
Hoặc như tu luyện sai lầm, hoặc là lúc sinh tử vượt thời gian.
Lúc sinh tử...
Nghĩ đến việc Tiết Ninh nhiều bốc đồng, khi nhắc đến hai chữ cũng tức giận, quan tâm, cơ duyên xuyên thời gian của cô chắc chắn liên quan đến việc cứu trong lúc nguy cấp.
Nhận cô trải qua những điều đó mới thể gặp , thể ở bên cô khi đó, lúc đó cô sẽ đau khổ và tuyệt vọng thế nào, khi xuyên gặp , luôn lạnh nhạt từ chối, trái tim Tần Giang Nguyệt đau nhói.
“Tiết Ninh.”
Hắn lên tiếng, giọng điệu nghiêm túc.
Tiết Ninh nhịn : “Không lễ nghĩa gì cả, gọi là cô giáo.”
Tần Giang Nguyệt gọi nữa mà thẳng: “Đừng sợ.”
Tiết Ninh sững sờ, hiểu bé ý gì.
Tần Giang Nguyệt nhảy xuống ghế sofa, đến mặt cô, ngẩng đầu, nghiêm túc từng chữ một: “Dù xảy chuyện gì cũng đừng sợ, sẽ cơ hội đổi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-287-ket-thuc.html.]
Trong lòng Tiết Ninh rung động, mãi lâu thể hồn.
Khi tỉnh , đột nhiên phát hiện đứa bé mặt biến mất.
Trời ạ! Gặp ma !
Không đúng, khuôn mặt bé giống ma quỷ mà giống như một tiểu thần tiên thuần khiết.
Gặp thần tiên ?!
Tiết Ninh tìm khắp nhà cũng thấy đứa trẻ, cả đêm ngủ yên giấc.
Sáng hôm đến trường mẫu giáo, cô hỏi về học sinh mới, hóa hề đứa trẻ nào như .
Tiết Ninh sân tập, các em học sinh đang học thể dục, nhớ những lời bé khi biến mất.
“Dù xảy chuyện gì cũng đừng sợ, sẽ cơ hội đổi.”
Đây là đang nhắc nhở cô điều gì ?
Vài ngày , khi gặp tên côn đồ và đ.â.m một nhát tim, Tiết Ninh mới mơ hồ hiểu , lời của tiểu thần tiên đó nghĩa là gì.
Là về khoảnh khắc ?
Có lẽ cô thật sự cần sợ hãi?
Dù chết... nhưng sẽ cơ hội đổi.
Trước khi nhắm mắt, cô thấy học sinh cứu, trong lòng thanh thản, dường như thật sự còn sợ c.h.ế.t nữa.
Tuyệt vọng khi cận kề cái chết, thật sự vì một câu của tiểu thần tiên mà giảm nhiều.
Ở thế giới khác, Tiết Ninh bừng tỉnh, thấy Tần Giang Nguyệt đang chăm chú .
Hai mắt giao , nàng rằng những ký ức đột ngột xuất hiện đều là sự thật.
Tần Giang Nguyệt thật sự trở về, bé đó rõ ràng là bản của .
Tiết Ninh ôm chặt , vùi mặt cổ .
“Cảm ơn.”
Cảm ơn giải thoát c.h.ế.t khiến nàng đến giờ vẫn còn ám ảnh.
Cảm ơn khi biến mất thấy cuốn sách kệ cạnh ghế sofa.
Nàng ngại về việc xuyên sách, chỉ là sợ rằng nếu thấy tiêu đề cuốn sách là “Trong giới tu chân, cùng với thê tử của trưởng kiếm tiên HE ”, sẽ phát điên mất.
Tần Giang Nguyệt cảm nhận trong lòng rung động, nhận nàng đang , cúi đầu hỏi: “Sao ?”
Tiết Ninh lắc đầu, vùi mặt sâu hơn: “Không gì, chỉ là nghĩ đến chuyện vui thôi.”
HOÀN